Thời ấy, dễ gì có tiền mua được ổ bánh mì ăn sáng. Hôm nào má tôi cũng dậy sớm, phi tỏi thơm lựng để chiên cơm nguội cho bữa sáng. Cơm má chiên ngon vô cùng, nhưng nếu tháng ăn vài ba lần thì đúng là ngon. Đằng này ăn trường kỳ vẫn cơm chiên với tỏi phi và muối. Chị em tôi rất thèm có tiền ăn sáng như chúng bạn, nhất là có tiền để được mua ổ bánh mì cầm tay mà ngoạm. Nhưng mấy khi có được cơ hội đó. Họa may ngày ba má lĩnh lương, hoặc sau dịp tết nguyên đán, chúng tôi mới được má cho tiền mua ổ bánh mì giòn rụm, ngon mê ly.
|
Tiền má cho, đủ vừa y mua một ổ bánh mì, có thêm ít patê gan và những lát thịt nhỏ xíu mỏng tang, cùng với ít nước chan và rau, vậy mà ngon vô cùng tận. Vị ngon đến giờ mỗi khi nghĩ đến, tôi vẫn thường nuốt nước bọt thèm thuồng. Nhưng cũng có khi có tiền mua bánh mì, chị em tôi tiếc rẻ không muốn mua hết tiền, vì mỗi giờ ra chơi bác bán kem trước cổng trường luôn mời gọi chúng tôi rất nhiệt tình. Mà que kem đá lạnh buốt ngày ấy trẻ em nào ngủ cũng đều mơ thấy, đâu riêng gì chị em tôi. Thế là lại năn nỉ cô hàng bán cho ổ bánh mì chỉ bỏ ít rau và chan nước thịt.
Bánh mì nướng trên lửa than, vỏ ngoài nổi lên những chấm phồng nhỏ li ti, giòn tan nên chỉ cần thêm một chút nước thịt đã ngon mê tơi. Đố có bỏ một tí tẹo nào của ổ bánh, thậm chí trước khi ăn, nhiều khi còn tiếc rẻ, trải cuốn vở để hứng vụn bánh mì. Ăn hết ổ, cuộn cuốn vở, ngửa mặt lên trời đổ trọn vẹn vụn bánh vào miệng. Hãnh diện nhất là tụi bạn ngồi xung quanh dòm mình ăn bánh mì với con mắt đầy ngưỡng mộ. Chỉ đứa nào rất thân, thuộc dạng vô cùng chí cốt, mới cho nó cắn một miếng lấy tình. Dĩ nhiên phải để ngón tay làm dấu chứ nó dễ cắn lẹm vô...
Giờ, thỉnh thoảng tôi cũng mua bánh mì, nói cô bán bánh chỉ bỏ rau, ít patê và chan nước thịt, rồi cặm cụi ngồi nướng phồng rộp vỏ bánh, chỉ để tìm lại hương vị ngày xưa.
Diệu Hiền
Bình luận (0)