Mẹ mất. Con đi bên cuộc đời với vết khứa từ đôi mắt mẹ chân chim. Con cũng bận rộn, và thầm trách mình đã chẳng biết bào bắp hay vo đậu xanh. Những nồi chè chỉ còn trong tiềm thức. Thỉnh thoảng về thăm nhà, thằng út lại tần ngần dưới bếp, con cũng tần ngần dưới bếp.
Con lấy chồng. Ngày rước dâu con tủi hờn vì không có mẹ ở bên. Cuối tuần, con về, mẹ chồng cũng nấu nồi chè xanh mát. Con run tay bởi lời mẹ chồng: “Tao biết bây thích ăn chè, nên tuần nào tao cũng nấu đợi bây về”. Mắt con ngấn nước.
Yến Trinh
Bình luận (0)