Chuyện bắt đầu từ việc dạy tiếng Việt của tôi vào năm 2014.
Ông Eiji I. một chuyên gia người Nhật lúc bấy giờ là General Director của tập đoàn thực phẩm Nisshin có trụ sở đặt tại Đồng Nai. Ngày đầu đến Việt Nam, ông nhờ tài xế chở đi một vòng bát phố, ngang qua tiệm hoa có cái tên rất Nhật đã ghé vào nhờ tư vấn trang trí nội thất căn hộ tại Sai Gon Pearl.
tin liên quan
Vợ chồng tìm ‘osin’ cùng đi du lịch khắp thế giới để chăm con nhỏMột cặp vợ chồng đang gây sốt các trang mạng khi đăng video tìm người giúp việc để chăm sóc 3 đứa con nhỏ và cùng gia đình họ đi du lịch vòng quanh thế giới với mức lương 1.200 USD – 1.500 USD/tháng.
Thấy chủ tiệm nói tiếng Anh tốt nên ông ngỏ ý muốn được dạy tiếng Việt, nhưng chị này khá bận đã chuyển sang cho tôi. Tuy nhiên, ông do dự: “Vui lòng gửi profile (hồ sơ) cho tôi” khiến tôi và cô ấy đều sốc, rõ ràng là ông ấy muốn giúp chứ tôi không cần việc làm. Tuy nhiên, vì muốn tìm hiểu lối sống và văn hóa của nước bạn nên tôi đồng ý.
Có lần, tôi bận và muốn nhờ người bạn dạy thay một buổi, ông hỏi ngay: “Tôi có business card (danh thiếp) của cô ấy chưa?” và hẳn nhiên là chưa nên ông không đồng ý, tôi bận thì ông đến cơ quan ngồi chờ chứ nhất định không học ở quán cà phê hoặc ở nhà với người lạ.
|
Nhưng điều làm chúng tôi sốc hơn là ông giao khóa cho người giúp việc dù mới qua VN chưa lâu, người này thay ông quyết định việc trang trí nội thất trong nhà khi bạn tôi giao hoa đến, cắm hoa tươi và chuẩn bị thực phẩm cho ông, dù khi ông về thì không gặp chị.
Quyết tâm tìm hiểu tôi đã gặp chị H. là người giúp việc không chỉ cho Eiji mà các chuyên gia nước ngoài khác. Mỗi ngày, khi ông rời nhà lên xe đưa rước thì chị mở cửa vào dọn giường, lau dọn nhà vệ sinh và cắm hoa. Tiếng Anh tốt nhưng không nói nhiều để đảm bảo sự yên tĩnh và riêng tư cho gia chủ, đặc biệt là sự nhanh nhẹn trong thao tác và hoạt bát khi tiếp thu đã khiến gia chủ tin tuyệt đối.
Trung bình mỗi ngày chị H. làm 6-8 căn, vì làm mỗi ngày nên chỉ kiểm tra chứ không phải dọn kỹ, 50 ngàn đồng/giờ nếu thuê lẻ, 2 triệu đồng nếu thuê nguyên tháng. Không cần quảng cáo, những chuyên gia ở đây đến rồi đi và giới thiệu cho nhau. Chỉ riêng một block đã khiến chị H. kín lịch, không muốn nhận thêm dù nhiều người ngỏ lời.
Tôi cũng cực kỳ ấn tượng với một osin khác tại cao ốc Somerset trên đường Nguyễn Thị Minh Khai Q.1. Bạn tôi người Mỹ và làm việc cho Chính phủ tại TP.HCM. Nhiều nhân viên đều sống trong cao ốc này, để tiện đi bộ qua nhiệm sở. Quan sát dịch vụ họ mang đến dù chưa gặp mặt nhưng tôi biết họ có đầy đủ kỹ năng của một đầu bếp, quản gia và buồng phòng.
Bạn tôi nói, osin được tuyển chọn và đưa qua, tiêu chuẩn phải đảm bảo thông tin cá nhân gia chủ vì công việc đặc thù nên hồ sơ của họ chắc chắn phải được kiểm tra kỹ và thù lao không thấp.
Ngoài những thứ mang sang từ nước ngoài như bột ngũ cốc, bánh ngọt và trà hầu như bạn tôi không ăn ở ngoài vì sợ lạ bụng, thực đơn mỗi ngày đều do người giúp việc chuẩn bị. Đó là ly sinh tố mãng cầu xay sẵn trong tủ lạnh, đĩa đu đủ đã cắt sẵn trên bàn, bánh cupcake vừa lấy ra từ lò. Phòng tắm là các loại khăn thích ứng với chức năng riêng, khăn cần thay thì để lên sàn, khăn dùng lại thì treo lên giá…
|
Cao ốc Masteri Thảo Điền nơi tôi đang ở cũng phải cạnh tranh lẫn nhau để được sở hữu người giúp việc. Nếu chủ nhà đãi ngộ tốt thì họ chỉ làm cho bạn, ngược lại họ chỉ làm thời vụ mà luôn kín lịch.
Osin nhà tôi là nhân viên của công ty dịch vụ tòa nhà. Chị Nh. nhận làm thời vụ 70 ngàn đồng/giờ. Những lúc cao điểm thì chồng chị làm thay, trung bình một ngày cả hai làm 8 căn chỉ trong vài tiếng giải lao của giờ trưa khung 12-13g và chiều trong khung 16-17g giờ.
Vì được đào tạo từ công ty vệ sinh chuyên nghiệp nên nhà tôi không phải chuẩn bị gì, họ có sẵn thiết bị lau nhà và máy hút bụi chuyên dụng, biết dùng dung dịch nào cho sàn gạch và cho sàn gỗ, có dụng cụ quét góc và làm bóng kính sao cho nội thất luôn bền và kéo dài tuổi thọ.
Thiết bị nhà bếp luôn được họ sử dụng thông minh giúp tiết kiệm nhiên liệu cho gia chủ.
Tiếng Anh tốt, dịch vụ chuyên nghiệp, họ được lòng đa số cư dân phương Tây sống tại đây. Ngoài tiền thù lao họ luôn được nhận tip. Người Mỹ có câu “Tip or die” cho thấy văn hóa tip rất thông dụng và được mang sang VN.
Một người hàng xóm nói với tôi: “Bạn cứ thử đến khách sạn nước tôi, nếu ngày đầu tiên bạn không tip thì hôm sau không có nhân viên nào phục vụ cho bạn cả”.
Bình luận (0)