Mời nghe đọc bài |
Chiếc Lexus màu sữa bóng loáng lướt êm đầy hãnh diện. Phố Ngô Quyền sáng nay bỗng như rộng ra, những hàng phượng, sấu cổ thụ hai bên xòe những bàn tay xanh dịu dàng vẫy nhẹ. Mặt Hoàng nở rộng đón nhận đặc ân lớn nhất của cuộc sống. Những giây phút này là của anh, anh không việc gì phải vội vã. Anh, 39 tuổi, dáng cân đối và chắc chắn, các bắp thịt như được đúc bằng những thỏi đồng, ánh mắt sáng lạnh lẽo và dường như không biết xót thương. Anh từng học Mỹ thuật Yết Kiêu, nhưng không phải để vẽ tranh hay viết những phê bình mỹ thuật lặt vặt mà để buôn đồ cổ, những món đồ do con người tạo ra để phục vụ họ, nhưng qua thời gian bỗng lật lại vị trí, mang một thứ tín ngưỡng nào đó làm con người điên đảo.
|
Hoàng là tay buôn đồ cổ khét tiếng, có khả năng phù phép tạo những giá trị phi thường cho những món đồ cao tuổi vô tri. Anh tạo ra quyền lực và truyền vào những đồ vật ám màu thời gian. Quyền lực ấy mang đến cho anh cuộc sống vương giả. Sau ba ly cô nhắc với một kẻ thừa tiền mà thiếu tự tin nào đó, Hoàng có thể đẻ ra quyền lực giống như gà sẽ đẻ trứng sau khi ăn no thóc. Còn giờ đây, Hoàng, tay buôn đồ cổ miệng lưỡi phù thủy ấy đang trên đường đến nhà cô gái mà anh sẽ cưới làm vợ.
Hoàng huýt sáo, bẻ quặt tay lái. “Két”! Tiếng phanh chói rít, tiếng lốp miết mặt đường nhựa làm anh giật nảy mình, chồm lên vô-lăng, dây an toàn thít chặt ngực giật anh trở lại. Chết rồi! Hoàng đã húc phải một xe máy từ trong phố nhỏ chạy ra. Nạn nhân của anh văng khỏi xe, lồm cồm bò dậy quờ quạng tìm gì đó. Hoàng nhảy khỏi xe, chạy lại chỗ anh ta, lớn tiếng quát:
- Đi đứng kiểu gì vậy? Mắt mũi để đâu?
- Xin lỗi anh! Mắt tôi rơi đâu mất! Anh có thấy kính tôi văng chỗ nào không?
Hoàng nhặt cặp kính cận dày trao cho anh ta. Người ấy đeo kính vào, nét mặt chưa hết ngơ ngác hoảng loạn. Anh ta gượng dậy, quay lại đầu xe Hoàng, cúi nhặt bó hoa loa kèn đã vỡ dập. Nét mặt anh ta bỗng co rúm lại như đang phải chịu một đau đớn quá sức. Hoàng đưa tay túm lấy anh ta.
- Anh có sao không? Để tôi đưa anh tới bệnh viện?
- Không cần đâu, cảm ơn anh! Anh nâng giúp tôi cái xe kia thôi.
Cẩn trọng đặt những đóa loa kèn dập nát lên giỏ xe, người ấy lập cập nổ máy xe, lách khỏi ô tô của Hoàng phóng đi mất.
Hoàng quành lại, xem xét đầu xe của mình, móp méo xướt xát tí chút, lại phải mang đến gara chỉnh rồi. Anh chép miệng, nổ máy xe, chạy tiếp đến nhà Ni.
Ni nở nụ cười tươi đón anh. Cô vận đầm cotton hai dây nền trắng điểm những phẩy màu xanh non. Trông cô mong manh đến lạ. Hoàng không dám thở mạnh, sợ rằng hơi thở sỗ sàng của anh sẽ làm cô bay đi mất. Cô mở to mắt, như không nhìn thấy anh, đôi mắt hoang lạnh như một cánh rừng chết mùa khô khiến anh nổi gai khắp người. Anh xáo động mạnh, muốn ôm chặt cô, ủ cô trong hơi ấm ngực mình như gà mẹ xòe cánh ấp lấy đứa con, tìm lấy sự an toàn trong tim mình.
- Có chuyện gì vậy Ni?
Cô nói nhỏ, gấp gáp như kẻ bị đuổi bắt mà cũng như sợ chính mình thay đổi ý định:
- Em sẽ làm vợ anh, nhưng không cần đám cưới rình rang. Chỉ cần anh đưa em đi khỏi thành phố này, thoát khỏi nơi này.
- Bình tĩnh nào, Ni. Anh có thể đưa em đi đâu cũng được. Có anh ở đây em không cần sợ hãi.
- Nhưng… chuyện thật nghiêm trọng. Em đã giết người!
Ánh mắt thất thần, chân tay run rẩy không còn chút sức lực, Ni sụm xuống đến nơi. Hoàng giang tay kéo mạnh, đặt cô vào trong xe rồi phóng bay biến. Anh chăm chú vào việc lái xe, không gặng hỏi cô. Anh là thế, với anh cô mới là quan trọng chứ không phải những lời giải thích. Với một tay buôn đồ cổ có hạng thì đa phần những giải thích không phải là sự thật, chúng chỉ là những vỏ bọc hào nhoáng do con người cố dựng nên mà thôi. Vì thế, đa phần các trường hợp, Hoàng không phí thời gian cho những lời giải thích. Khi cần thiết thực sự, anh sẽ xắn quần lội thẳng vào sự thật.
Ni nằm thu lu, mắt nhắm rất khả nghi ở băng sau. Có vẻ cô gắng che giấu một bí mật. Hoàng tin bí mật đó không ngụy tạo. Đàn bà, nhất là đàn bà đẹp, là cái túi chứa đầy bí mật nhân gian. Vì thế mà càng cuốn hút đàn ông chăng.
Có một điều chắc chắn, Ni là một kiểu tài sản cấp quốc gia, sở hữu giọng hát trong và đẹp hiếm có, sẽ không có trường hợp thứ hai, và ai đó có bỏ cả núi tiền cũng không mua nổi danh ca này. Hoàng là cái gì mà có được cô? Hoàng làm những gì để có được cô? Chỉ có thể là diễm phúc trời cho, được lúc nào hay lúc ấy. Anh cần nâng niu cô, hơn cả báu vật, hơn hết thảy. Tất tật mọi thứ khác, tiền bạc, danh vọng, luân lý, sống và chết, quá khứ và tương lai, anh chẳng nên và không thèm quan tâm. Yêu và nâng niu cô lúc này đây mới là đỉnh cao của xúc cảm làm người. Anh lại nhớ, trong nhà hát lớn hôm ấy, anh đã nổi gai cùng mình khi thấm giọng lanh lảnh như pha lê va chạm của cô, càng lúc, dải giọng vút cao quyến rũ ma quái ấy càng cuốn anh vào cơn mê mụ của mắt nhắm và trời đêm xanh ánh sao.
Ni chẳng cần cố gắng để làm một diva. Mỗi sáng, cô thức dậy, mặc chiếc áo hai dây nhỏ và váy xòe trắng, bật nhạc rồi xoay với vũ điệu cho đến khi năng lượng bị vắt kiệt. Sau đó là bữa sáng với năm loại trái cây, một tách trà nhài và hũ mật ong Le Fruit tí xíu của Met. Cô sẽ tô mắt với Diamond Noir và xõa mớ tóc xoăn dài, tới nhạc viện luyện giọng. Khi màn đêm lặng lẽ trườn xuống, cô cất giọng trong ánh sáng vàng trong vắt của Nhà hát lớn, ru cả thế giới vào mộng phiêu bồng.
Một giọng hát đẹp thấu suốt như thế thì tâm hồn phải không vương chút bụi nào. Quả có thế thật, vào những lúc cô hát. Còn sau đó cô lại rơi vào địa ngục của bế tắc. Điều cô không bao giờ hé miệng. Vì nó là thất bại. Một diva như cô mà lại thất bại. Trong tình yêu, cô chẳng thể chấp nhận nổi thất bại đó. Cô mà lại không có được người đàn ông cô muốn ư? Thật nực cười, khoái lạc lớn nhất của đời người, tài năng cỡ diva như cô mà lại không được hưởng là sao? Khi mà cô cất giọng, cả đám đông mê muội dưới kia sẽ quỳ gối.
Cô không thể tiếp tục sống như thế. Khi một đóa hoa nở ra rực rỡ nhưng không một cánh bướm nào dập dờn quanh nó khen tặng, không phủ khắp nó những nụ hôn và tán dương, đam mê, thì đó cũng là tội ác.
Chuyến xe này, Hoàng chở Ni chạy trốn tội lỗi. Đi khỏi Hà Nội, thành phố mà cái gì cũng đã quá quen đến thành ám ảnh.
***
Khách sạn International đứng sừng sững ven biển như một mũi tên đá bắn thẳng lên bầu trời. Hoàng chọn một phòng rộng trên tầng 21, căn phòng sang trọng có tầm nhìn ra biển, giống như một cái lồng chim bằng vàng treo lơ lửng giữa trời và biển. Một khoảng tĩnh lặng bao la, vô trọng lượng. Có cảm giác vừa thích thú vừa hoảng sợ khi trôi vô định giữa vũ trụ trong cái lồng đó. Ni cùng anh chìm trong đám mây trắng bồng bềnh của chăn gối, sâu trong mộng mị kỳ lạ. Không có gì cả, không động chạm, không vuốt ve, không một lời thì thầm, cả hai chìm vào cõi không trọng lượng.
- Mấy giờ rồi anh? Ni đột nhiên vùng dậy, lay vai Hoàng.
- Anh không biết - Hoàng xoay người lười biếng - Em mở điện thoại thì biết.
Im lặng một lát, Ni bấm điện thoại và một tiếng chuông ngắn lẻ loi vang lên nhưng nó sắc nét đến nỗi xuyên thẳng vào óc cô. Ni tiếp tục lướt ngón cái trên những nút bấm điện thoại.
- Sao lại thế này? - Cô kêu lên thảng thốt.
- Tin nhắn à? - Hoàng ngồi hẳn dậy, cho tỉnh hơn. Nhìn vẻ thất thần của Ni, anh nắm chặt tay cô đang run rẩy giữ chiếc điện thoại.
- Nếu em muốn, thì hãy kể anh nghe.
Giọng Ni rời rạc:
- Tin nhắn của người ấy, sáng nay vẫn đến. Tại sao lại phi lý thế! Người ấy chết rồi, em là thủ phạm. Vì thế em mới yêu cầu anh mang em đi khỏi Hà Nội.
- Em giết người ư? Như thế nào?
Hoàng nheo mắt hỏi, cố để hiểu, nhưng anh chẳng thấy có gì nghiêm trọng cả. Anh có thể chấp nhận những hoang tưởng. Những hoang tưởng đôi khi rất giá trị, nhất là trong nghề buôn đồ cổ. Tạo nên giá trị từ hoang tưởng là cực kỳ đê tiện, nhưng giày vò thì cũng có thay đổi được gì đâu! Hoàng từng tặc lưỡi bỏ qua nhiều lần rồi.
- Em phải làm thế nào bây giờ? - Ni gẩy chiếc điện thoại xuống chân giường như một con sâu róm - Em đã dụ người ấy lên núi…
Cô bắt đầu kể, giọng bỗng đầy đam mê như một văn sĩ lên đồng trước đám thính giả mê mụ. “Đó là người đàn ông dáng cao, tóc hơi dài, buông xõa như tóc hoàng tử trong phim cổ tích Nga. Một ngày sau thì em xuống núi một mình. Em đã hoàn toàn thủ tiêu người ấy khỏi mặt đất này. Dù sao thì người ấy cũng đã chết rất đẹp, theo cách sắp đặt của em. Người ấy nằm trên đỉnh núi, thân hình trần trụi thanh sạch, đối diện với các vì sao, bị vũ trụ hút sạch hơi thở, nhẹ bỗng, cuốn vào lớp mây dày và bay vút lên, lạc vào vũ trụ…”.
- Tuyệt quá! - Anh thốt lên - Nếu ngày nào ghét anh, em cũng có thể giết anh, theo cách mà em muốn.
- Nhưng em đã giết người ấy vì quá yêu - Ni thì thầm.
- Như thế càng hay.
- Nhưng tại sao cái tin nhắn ấy lại quay về? - Ni hoảng sợ.
- Tin nhắn nào? Lúc nào? - Hoàng chớp mắt.
- “Cà phê nhé em?”. Ngày nào cũng thế, lúc chín giờ sáng. Ngay cả khi người ấy đã chết rồi... Nước mắt lặng lẽ trườn qua má Ni, xuống cằm, rồi băn khoăn dừng lại.
- Em không muốn nhận tin nhắn ấy nữa?
- Không, em cần một cuộc sống mới, với anh. Ngày hôm qua phải qua luôn, biến mất.
- Đưa điện thoại của em cho anh. Anh sẽ hủy nó. Anh sẽ mua điện thoại khác, thật tiện ích cho em.
Ni khều bàn chân nhỏ nhắn với những ngón mướt như búp non, gẩy cái điện thoại về phía Hoàng. Hoàng nhìn cô, suy nghĩ “Liệu ta có thể hủy người ấy khỏi ký ức của nàng, dễ như hủy tin nhắn trong cái điện thoại này?”.
***
Ni trở thành vợ Hoàng, một người vợ hoàn toàn đúng nghĩa. Hoàng tậu một biệt thự ven biển trưng toàn đồ cổ và giả cổ. Cuộc sống của Hoàng là những gạch nối đi về với những chuyến bay Hà Nội - Đà Nẵng. Những kẻ máu đồ cổ vẫn đổ về Hà Nội làm Hoàng bận rộn. Còn Ni bận rộn với chửa và đẻ. Đứa con thứ nhất chưa tròn tuổi thì bụng cô đã lùm lùm. Cô say mê những tác phẩm bi bô gọi mẹ, mẹ. Con cái chiếm đoạt hết thời gian của cô. Cô không hát cũng không nhảy múa. Tranh thủ trốn con được lúc nào thì cô lao ra biển, bơi một mình, bất kể ngày hay đêm. Cô cũng không nghe nhạc. Cô cắt phăng mớ tóc dài quăn lượn huyền ảo sau lưng. Cô mập lên như một mụ gái Phi châu mắn đẻ. Cô toàn tâm toàn ý cho Hoàng và chuyện đẻ đái. Họ cứ thế mà trôi đi.
Hoàng giờ không cần ngắm cô nữa. Cô ở yên trong vòng tay anh rồi. Đôi khi rỗi rãi và hoang buồn vô cớ, anh nhớ nhung khoảnh khắc ngồi lặng trong nhà hát lớn, rợn gai cùng mình vì giọng lanh lảnh như pha lê chạm nhau của diva Ni một thuở.
Tháng tư, biển lặng ngắt, Ni không thích bơi. Hoàng bảo để lại hai đứa con nhỏ cho vú nuôi chăm sóc, hai vợ chồng về lại Hà Nội chơi một chuyến. Hà Nội ư, Ni cau mày, thì về xem sao, cũng là để thử thách mình.
***
Hoàng dùng xe mui trần chở Ni đi loanh quanh Hà Nội, như chẳng có mục đích gì. Thỉnh thoảng anh liếc nhìn cô. Cô có yêu anh không nhỉ? “Không yêu, em thành đá cuội!”. Cô vẫn bảo thế đấy.
Bầu trời Hà Nội sáng tháng tư cứ như sắp mưa mà cũng như vừa qua một cơn mưa, nó tươi mới, nhưng cũng mịt mùng và ong óng hơi nước. Nó khiến mọi vật nảy nở, trong Ni và Hoàng cùng cựa quậy muốn nảy lên một cái gì đó. Hoàng dừng xe ở góc vườn hoa Lê Quý Đôn, nơi có mấy chiếc xe đạp sợ sệt đứng nép vào nhau, với những cái mẹt tre đan thưa cỡ lớn chất đầy hoa: hoa hồng, hoa thạch thảo và loa kèn, hình như đang là mùa loa kèn.
Ni quay sang Hoàng, nét mặt cô dài dại.
- Anh để em lại một mình với chiếc xe, được không?
Hoàng xuống xe, vẫy một chiếc taxi rời khỏi Ni. Như mọi lần, anh không cần hỏi tại sao. Anh có đủ sức mạnh và sự rộng lượng. Điều quan trọng là sống với cảm xúc, chứ không phải là những cỗ máy đếm thời gian trơn tuột.
Ni ngồi lặng, ngắm những đóa loa kèn ngời lên tinh khiết trong không gian đẫm hơi nước của buổi sáng tháng tư xứ Bắc. Loa kèn không quên nở, dù lòng người đổi thay rồi. Chút bâng khuâng này là để nghiêng mình trước sự tồn sinh bất diệt và bình thản của hoa.
- Mua hoa đi chị! - Cô gái e dè mời mọc dưới mê nón cũ méo.
- Ừ, bán cho tôi tất cả chỗ loa kèn này.
Cô gái mừng rỡ xếp hoa lên xe hộ Ni. Hôm nay lạy giời vớ được khách sộp. Mà cũng phải, mua nhanh kẻo sắp hết mùa loa kèn rồi.
Ni lái xe chầm chậm trên phố, cô không còn để ý đường sá nữa. Những bông loa kèn vây xung quanh cô, vươn những cánh trắng xanh cứng cáp mà dễ vỡ, tỏa hương dịu ngát thanh cao khiến cô ghen tị. Ni chạy xe qua phố Nguyễn Công Trứ, Giảng Võ, Hoàng Hoa Thám, qua đường Thanh Niên, lùng mua bằng sạch những bông loa kèn. Cô muốn loa kèn chỉ nở cho riêng mình, như trong quá khứ mà thôi.
Xe chất đầy loa kèn trắng xanh mong manh. Hương hoa ngấm dần vào cô, mỗi lúc một sâu. Cô phải chạy xe thật nhanh cho kịp. Xe lướt lên cầu Thanh Trì, vắng ngắt, mây giông sà xuống vùi lấp cầu vào lòng sông. Xe của Ni ngày càng nhẹ bỗng, trắng mờ, đến đoạn gần giữa sông thì tan hẳn trong mây mù.
***
Đợi đến ngày thứ hai không thấy Ni trở lại, Hoàng đứng ngồi không yên. Anh rít thuốc liên tục, cái gạt tàn sứ Bát Tràng luôn trong tình trạng ních đầy tàn và đầu lọc.
Ni đã trôi về đâu? Theo thói quen, anh đã gọi vào di động của vợ nhiều lần nhưng máy cô tắt lịm.
Nghĩ ngợi lúc lâu rồi Hoàng mở khóa valy, mở tiếp một ngăn nhỏ bí mật trong đó, lấy ra chiếc điện thoại cũ của Ni.
Anh đã không hủy nó, chỉ tắt đi. Anh còn bí mật tiếp tục trả tiền để duy trì thuê bao. Biết đâu có lúc cần, lo xa vốn là thói quen chẳng bao giờ thừa trong anh.
Hồi hộp, anh nhấn mạnh đầu ngón trỏ vào nút bật nguồn, màn hình điện thoại sáng lên cùng nhạc chuông lảnh lót. Chưa đầy hai mươi giây sau, có tiếng tít nhỏ báo tin nhắn tới. Tim Hoàng đập thình thịch, anh lập tức mở tin nhắn ra đọc.
“Cà phê nhé em?”.
Hoàng liếc đồng hồ: chín giờ sáng; Anh cẩn thận xem lại lịch ngày. Không có sự bất thường nào về thời gian. Anh dụi mắt, đọc lại tin nhắn lần nữa rồi bấm nút “reply”.
“Ở đâu?”.
Hoàng đợi chờ trong một cảm giác thật khó khăn. Anh có thể dừng lại trong khi chờ điều đó không nhỉ? Anh kiểm chứng bằng cách nhìn đồng hồ treo tường và thấy mình vẫn tiếp tục trôi đi, không cách gì dừng lại. Chiếc đồng hồ đang đo nhịp trôi của anh. Chiếc điện thoại trong tay anh nóng bỏng. Lại một tiếng tít nhỏ vang lên.
- “Quán Aladin Giảng Võ nhé!”.
- “OK, 30 phút nữa có mặt!” - Hoàng nhắn lại.
Hoàng lao ra đường, vẫy một chiếc taxi. “Chạy xe thật nhanh vào!” - Anh bảo người tài xế. Anh nhắm mắt cố mường tượng về người đàn ông ấy, người chủ tin nhắn “Cà phê nhé em?” cho Ni vào mỗi chín giờ sáng. Người đàn ông cao và gầy, có mái tóc giống hoàng tử trong phim cổ tích Nga. Người thích đắm chìm trong nhạc Mozart trong lúc tưởng tượng ra những khung cảnh hoang dã, nơi Ni và anh ta sẽ im lặng đi bên nhau.
Hoàng lập tức chuyển điện thoại cũ của Ni về chế độ im lặng, rồi bước vào quán Aladin, đảo mắt quan sát một lượt. Quán rộng nhưng vắng, có hai người đàn bà ngồi uống nước cam gần cửa sổ, nói chuyện rất khẽ. Hoàng chọn một bàn ở góc trong cho dễ quan sát. Mười phút nữa mới tới giờ hẹn. Hoàng cố gắng không nhìn ra cửa. Anh mở một cuốn tạp chí, nhưng mắt lại chăm chú nhìn màn hình máy điện thoại để trên bàn. Anh cũng không thể kiềm chế, lại thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa. Thêm một đôi trung niên bước vào, người đàn bà đi trước, nét mặt ngượng nghịu. Ba phút, hai phút, một phút. Anh đếm lùi sự trôi trượt của chính mình, mỗi khắc lại thấy hẫng thêm. Chiếc điện thoại vẫn ngoan cố im lìm.
Một người đàn bà mặc đầm đen bước vào, điện thoại áp tai, mắt đưa một vòng khắp quán. Ánh mắt chưa kịp quét đến chỗ Hoàng thì anh đã nhảy bổ tới, túm lấy cánh tay chị. Người đàn bà giật bắn mình nhưng không cố giãy ra khỏi Hoàng.
- Anh là ai?
- Tôi là chồng của người phụ nữ mà chị vừa gọi điện tới. Còn chị là ai?
- Tôi là vợ người đàn ông thường nhắn tin cho vợ anh lúc chín giờ sáng, mời cô ấy đi uống cà phê. Cô ấy đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.
- Nếu tôi biết cô ấy ở đâu thì tôi đã chẳng phải tìm người nhắn tin cho cô ấy thế này. Chồng chị đâu rồi? Tại sao không phải anh ấy mà lại là chị tới đây tìm vợ tôi?
- Anh ấy chết rồi.
- Chết!? Vì sao? Bao lâu rồi?
Hoàng choáng váng, anh đuối sức. Chẳng lẽ điều Ni nói lại là sự thật? Cách đây bốn năm, khi yêu cầu anh đưa đi trốn, cô đã nói là cô giết người ấy. Anh đã rất bình thản nghĩ rằng cô hoang tưởng. Lẽ nào?
- Có phải anh ấy đã bỏ lên núi, rồi không trở về? - Giọng Hoàng đầy nghi ngại.
- Không. Cách đây bốn năm, ngày mùng bảy tháng tư, tôi còn nhớ như in. Anh ấy trở về nhà tay ôm bó hoa loa kèn dập nát, mặt tái nhợt không còn thần sắc. Tôi hỏi thì anh chỉ bảo tôi đừng làm phiền, rồi vào phòng khóa trái cửa lại. Khuya hôm đó, lúc tôi nhờ người phá khóa vào phòng thì anh ấy đã nguội lạnh rồi, bên mình vẫn để những đóa loa kèn dập nát.
- Vẻ ngoài anh ấy như thế nào? - Hoàng gắng gượng hỏi.
- Anh ấy cao, gầy, đeo kính dày, mái tóc dài kiểu hoàng tử trong phim cổ tích Nga.
Hoàng chết lặng. Trong đầu anh như có ánh chớp xẹt ngang. Chính buổi sáng hôm đó, khi lái xe vào ngõ phố nhà Ni, xe anh đã đâm vào người ấy!
Anh ngồi trân, mắt đờ ra nhìn người đàn bà trước mặt. Hiện lên trước mắt anh cảnh tượng người ấy lồm cồm bò dậy, run bắn đôi tay, quờ tìm hoa loa kèn ngay trước mũi xe anh.
Trớ trêu làm sao. Chính Hoàng đã tiếp tay để người ấy đi khỏi thế giới này, nơi anh ta không dám có Ni. Ni ơi, em ở đâu? Nếu như chốn em đến có người ấy thì anh cũng không vì thế mà hờn giận em. Anh chỉ hối tiếc cho bản thân, chưa bao giờ anh có được em.
Người đàn bà mặc đầm đen trầm ngâm nhìn Hoàng hồi lâu, đôi mắt thẫm hơn cả màu của chiếc đầm, như muốn ẩn vào khoảng tối đó, rồi nó xuyên qua Hoàng, tiếp tục hành trình. Chị bắt đầu nói lầm rầm như tụng kinh.
“Tôi vẫn biết chồng mình đắm đuối một người con gái khác. Tôi không bận tâm chuyện đó. Tôi không dành tâm trí cho chuyện đó mà trượt đi với một cách nghĩ giản đơn: chồng tôi là nhạc sĩ tài hoa, nhạc sĩ rất tài hoa. Gái đẹp vây quanh thiếu gì. Anh ấy cần cảm xúc tươi mới để viết nên những bản nhạc mới. Tôi yêu cái khả năng tuyệt vời ấy, tôi sung sướng vì danh tiếng của anh, ngưỡng vọng tâm hồn anh. Tôi biết, những cô gái dù đặc biệt đến mấy rồi thì cũng trôi qua khỏi chồng tôi. Vợ anh thì khác. Tôi quan sát cô ấy qua những bản nhạc của chồng tôi. Những bản nhạc vang lên và tỏa hương. Chồng tôi đặt tên chúng là những bản nhạc hoa loa kèn. Tôi thầm cảm ơn cô gái ấy, vì cả thế giới này. Bản nhạc không trôi qua mà dừng lại, chồng tôi cũng thế. Chỉ có thời gian trôi qua...”.
- Thế mà chị lại tiếp tục đóng vai người ấy, nhắn tin cho vợ tôi. Quả là kinh khủng - Hoàng rùng mình.
Mắt người đàn bà chợt lóe lên, giọng chị cũng sắc lên:
- Tôi dùng cách đó để cô ấy trôi tiếp, trôi xa khỏi anh ấy…
- …
- Vì tôi ghen! Giờ thì tôi đã ghen!... - Chị ta tiếp.
Kiều Bích Hậu
Bình luận (0)