Thư của Hòn vọng phu gửi ông giám đốc hãng tắc xi

02/11/2014 03:00 GMT+7

Thưa ông.

Đầu tiên xin tự giới thiệu với ông, em tên là Nguyễn Thị Bé, bí danh là Hòn vọng phu.

 Thư của Hòn vọng phu gửi ông giám đốc hãng tắc xi
Minh họa: DAD

Sở dĩ toàn xã hội gọi em theo bí danh, và tất cả mọi người, từ già tới trẻ, từ bé tới lớn, từ thành thị đến nông thôn có lẽ đều biết câu chuyện về người con gái đứng chờ chồng tới hóa đá. Và chắc ông cũng biết luôn.

Chờ chồng không phải là việc chỉ riêng em mới làm. Ngay cả trong xã hội bây giờ, chứ chưa nói tới ngày xưa, từng giờ từng phút, nhất là từng đêm khuya, luôn có hàng vạn phụ nữ chờ chồng. Vì chồng hoặc ở công ty, hoặc đang làm thêm ngoài giờ, và thậm chí đang đi nhậu tới khuya là một hiện tượng đã, đang và còn sẽ xảy ra. Chờ chồng đã trở thành một sinh hoạt hằng ngày, một tác phong phổ biến, một hành động cần thiết để duy trì hạnh phúc gia đình. Em tin chắc như thế.

Em chờ chồng trong tư thế đứng. Công bằng mà nói, cuộc sống hôm nay có nhiều cách chờ chồng phong phú vô cùng. Cô thì đứng như em, cô thì tựa cửa, cô thì ngồi cạnh mâm cơm, cô thì bò trên gác thượng. Có những cô còn chờ dưới gầm cầu thang, cô chờ trong phòng tắm và nấp sau cánh cửa. Tóm lại, có bao nhiêu gia đình thì có bấy nhiêu cách chờ. Đứng chờ, ngồi chờ, nằm chờ hoặc treo lơ lửng để chờ đều có giá trị như nhau, em hiểu mình cũng chả cao quý gì khi đứng trên núi cao. Địa điểm chờ không quan trọng, quan trọng là thời gian.

Khi chờ em chả mang gì cả. Em chỉ có tay không và nhìn xa xa. Tuy nhiên, hôm nay có nhiều cô chờ mang theo rất nhiều đồ đạc. Người cầm bắp rang, người nhai kẹo cao su, người vác cả ống nhòm hòng phát hiện chồng từ xa, và có người còn mang chổi, mang gậy chắc hy vọng nếu chồng về sẽ nện cho một trận sau đó chia tay. Em không mang gì vì em rõ ràng không chờ để trừng trị, mà để đoàn tụ.

Nói gần nói xa, nói đi nói lại, em xin kết luận với ông, sở dĩ em có tên là Hòn vọng phu và được nhiều người cũng như nhiều bản nhạc, sân khấu, điện ảnh ca ngợi do em có khả năng đứng chờ chồng ngoài mưa nắng, gió bão, sấm chớp, lá cây, cành khô, lông chim, lông gà dù có bay qua hay rơi trúng em, em vẫn đứng nghiêm trang và vẫn khăng khăng đợi chờ.

Em tin chắc mình vĩ đại lắm, gan dạ lắm và cứng cáp lắm.

Than ôi, em nhầm.

Hóa ra trên đời này còn có người đứng hiên ngang, sắt đá và trơ trọi hơn em nữa.

Đó chính là ông.

Ông đâu có chờ chồng. Tất nhiên. Ông cũng chẳng chờ vợ. Tất nhiên. Ông cũng chưa chờ bồ. Tất nhiên nốt.

Nhưng với tư cách là giám đốc một hãng xe tắc xi lớn, cả nước đang chờ ông.

Chờ gì?

Ai mà không biết tắc xi chạy bằng xăng. Và ai mà không biết tính tới hôm nay, xăng đã giảm giá liên tiếp gần chục lần.

Thế mà ông vẫn kiên quyết không giảm giá. Mặc cho dư luận, mặc cho báo chí, mặc cho bà con từ già tới trẻ la làng, ông vẫn trơ trơ, còn hơn hòn vọng phu đứng trơ trơ gấp cả trăm lần.

Vì em tuy gọi là Hòn vọng phu nổi tiếng, nhưng cũng chỉ có khả năng đứng một mình. Có vài người nhìn em nhưng từ phía xa tít chân núi. Họ chỉ nhìn chứ chưa bao giờ nói với em câu nào.

Còn ông không phải đứng ở núi cao mà đứng giữa thành phố, thiên hạ kêu la giá cước ầm ầm như thác đổ, họ chẳng những kêu mà còn nhìn ông, giật áo, giật quần, mong mỏi ông, cầu xin ông bằng cả ngàn giọng điệu.

Nhưng ông vẫn cương quyết không giảm giá một xu!

Rõ ràng thời đại của em đã hết rồi. Rõ ràng giờ phút này, ông xứng đáng hơn em. Em chỉ chờ mỗi chồng mình, còn ông được toàn xã hội chờ mà không hề suy suyển, ông mới vĩ đại, mới anh hùng hơn em!

Do đó em mạnh dạn viết thư này, xin trao lại vương miện cho ông. Xin được gọi ông là vô địch, xin ông đứng ở giữa trời, đứng trên núi cao cho thiên hạ chiêm ngưỡng đời đời, chứ em không còn xứng đáng nữa.

Kính chào ông!

Vọng Phu

 Lê Hoàng

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.