Hình ảnh chỉ lướt qua trong nháy mắt qua cửa sổ của đoàn tàu nhưng gợi cho tôi biết bao kỷ niệm về cây rơm ngày cũ.
Ngày đó, ở quê tôi, nhà nào cũng có cây rơm trong vườn. Để tạo được một cây rơm cũng lắm kỳ công. Sau vụ gặt, rơm được phơi khô đều qua hai ba nắng, chuyển từ màu vàng sang màu xám trắng. Những mớ rơm phơi khô phảng phất mùi hương đồng nội được rải thành từng lớp cao dần và nén chặt xung quanh một cái cọc dài được chôn cố định dưới đất thành cây rơm. Công việc nghe qua tưởng đơn giản nhưng lại không dễ chút nào. Phải thật khéo léo mới xây được cây rơm vững chắc, không bị thấm nước khi trời mưa và có hình dáng cân đối, đẹp mắt.
Đối với mỗi nhà, rơm có nhiều công dụng quan trọng, vừa là thức ăn của trâu bò vào những ngày mưa bão, dùng để lót ổ cho gà đẻ, vừa thay thế củi đun khi cần thiết. Trong ký ức của tôi, cây rơm còn là nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm của tuổi thơ. Đó là nơi tôi cùng bạn chơi trốn tìm, là nơi tôi ngủ vùi một giấc ngon lành trong cơn ấm ức vừa bị mẹ mắng, là nơi tôi vụng về nắm tay cô bạn hàng xóm trong lần hẹn hò đầu tiên.
Bây giờ, những cây rơm không còn nhiều ở các làng quê. Phần lớn rơm được đốt ngay trên đồng ngay sau vụ gặt hoặc để thành từng đống mục nát bên đường. Hình ảnh cây rơm trong vườn nhà cũng vì thế mà trở thành dĩ vãng. Thỉnh thoảng đi ngang qua những cánh đồng bất chợt ngửi thấy mùi rơm rạ, lòng tôi lại nao nao nhớ về cây rơm ngày cũ.
Bình luận (0)