Hôm nay, 23.10, chị Tạ Thị Thu Trang, người con bị trao nhầm 42 năm ở Hà Nội đã xác nhận với báo chí đã tìm thấy mẹ đẻ.
Còn chị, cô gái Lê Thanh Hiền, cô con gái gặp nhiều bất hạnh trong tuyến bài "Một phụ nữ bị trao nhầm con 29 năm ở Hà Nội" mà tôi từng viết từ 1 năm trước, vẫn chưa gặp một kết thúc có hậu.
Số phận đã cho chị về làm con của một người không phải mẹ đẻ mình, để rồi bao nhiêu năm qua, cô gái luôn đau đáu một nỗi đau: Vậy mẹ đẻ của tôi đang nơi đâu?
“Hằng ơi, em có khoẻ không? Chị vẫn chưa tìm thấy mẹ, em ạ”. Thường là khi số điện thoại quen thuộc nhảy nhót trên màn hình, tôi sẽ nghe được câu nói ấy, khẽ khàng, ướt đẫm nước mắt.
Lễ vu lan 2017 vừa rồi, sống mũi tôi lại cay sè khi đầu dây bên kia là những âm thanh khe khẽ, tủi hờn. “Hằng ơi, chị vẫn chưa tìm thấy mẹ. Nhưng chị sẽ vẫn đi tìm, dù suốt cả cuộc đời này”.
tin liên quan
Nhầm con 42 năm ở Hà Nội và những bất ngờ chưa kểNhững ngày tháng 3.2016, tôi theo đuổi những bài báo xung quanh câu chuyện một bà mẹ bị trao nhầm con suốt 42 năm ở Hà Nội.
Tôi vẫn hứa với chị Lê Thanh Hiền, sẽ theo dõi thông tin về vụ việc trao nhầm con của gia đình chị, chờ đợi phản hồi của bạn đọc, để cho chị biết tin vui sớm nhất. Chị mừng rỡ, líu ríu cảm ơn. Thế nhưng, tôi đã hứa bao lần, người mẹ đẻ mà chị yêu thương và ngóng trông mỗi ngày vẫn cứ ở nơi rất xa xôi.
Như một cơ duyên, tôi có cơ hội được gặp gỡ và lắng nghe câu chuyện tìm mẹ đẻ của nhiều cô gái. Nữ sinh từ nước ngoài về Việt Nam tìm mẹ đẻ, cô gái Thanh Hoá tìm mẹ... mỗi người có một số phận trớ trêu khác nhau. Có người, tôi được biết, mẹ đẻ cô gái ấy vẫn còn sống và biết tin về người con mình dứt ruột đẻ ra, song bà kiên quyết phủ nhận. Có những nỗi đau và sự sai lầm từ quá khứ khiến người ta chưa sẵn sàng đối mặt ở hiện tại.
Tôi mới đọc được một bài báo về hành trình cận tử, người con trai mới 8 tuổi, bị ung thư xương trước lúc chuyển từ bệnh viện về nhà để chết đã vẫy mẹ lại rồi nói, “Mẹ ơi con tạm biệt mẹ”. Đau đớn tận cùng, ám ảnh tận cùng.
Chỉ khi được làm mẹ, có những cảm xúc tôi mới hiểu thấu, trọn vẹn, xuyên suốt.
|
Chị Lê Thanh Hiền, cô gái tôi nhắc đến ở trên vẫn đang một người mẹ trẻ can đảm mỗi ngày để lo cho gia đình nhỏ của mình. Chị có một người chồng mạnh mẽ, là chỗ dựa bình yên cho chị. Chị có hai đứa con rất đáng yêu, chúng đều khôn lớn và cưng mẹ hết mực. Âu đó cũng là sự bù trừ hợp lý, hợp tình mà trời thương và dành cho chị.
“Có người còn dọa kiện chị ra toà Hằng ạ. Vì người đó khẳng định không phải mẹ chị, nhưng nhiều báo điện tử đăng hình ảnh và thông tin cá nhân làm ảnh hưởng đến gia đình, cuộc sống của họ”, chị Hiền buồn bã.
“Chị ơi, rồi mẹ cũng về. Không có người mẹ đích thực nào bỏ con mình cả”.
Tôi vẫn an ủi chị Hiền, như hơn 1 năm qua, và như mới cách đây một giờ, chị Hiền gọi điện hỏi thăm tôi.
Chị Lê Thanh Hiền, chị tôi, sinh ngày 12.12.1987 tại nhà hộ sinh quận Đống Đa, ngõ Thổ Quan, phố Khâm Thiên, Hà Nội. Lọt lòng, chị được trao cho bà Phan Thị Tuyết Hoa, nhưng sau này, giám định ADN cho thấy bà Hoa không phải là mẹ đẻ chị.
Chị tôi vẫn đang tìm mẹ và chờ mẹ...
Bình luận (0)