Tốn hao thời gian vì... những cuộc chờ nhau

22/04/2017 21:02 GMT+7

Chẳng biết từ khi nào tôi hao tốn khá nhiều thời gian cho những cuộc chờ.

1 Nhấp một ngụm cà phê đắng và đọc một cuốn sách mỏng trong khi ngồi đợi một cuộc hẹn hò những ngày rảnh rang nhưng cũng thấy bồn chồn, sốt ruột, đủ để thấy những gương mặt thân quen mà lâu lắm chưa gặp, hoặc hiếm có dịp ngồi lại với nhau để kể cho nhau nghe bao điều tai nghe mắt thấy.
Ví như anh bạn học cùng cấp ba mới hôm rồi gọi điện rủ cà phê, cà pháo, tưởng lâu ngày không gặp nhau nên muốn hàn huyên ôn lại bao kỷ niệm đã cũ. Hóa ra cuộc gọi đó là cái cớ để cậu bạn gặp tôi gửi tấm thiệp mời, nghe đâu cuối tháng này đám cưới.
Lúc đọc tên cô dâu nghe hay lắm, tên đệm này, kèm chữ lót kia hoa mỹ vô cùng, tưởng cô nàng nào lạ lẫm, có ai ngờ đó là con nhỏ cùng khối đen nhẻm đen nhèm, hay đi học muộn bị bác bảo vệ mấy lần đóng cửa không cho vô lớp. Thế mà duyên cớ ra sao lại tác hợp cùng nhau nên duyên chồng vợ, để cho cả lớp có dịp ngồi lại cụng ly rượu mừng.
2 Bà chị ở Sài Gòn cuối tuần hay đón xe giường nằm về phố núi. Gọi điện nhờ ba giờ sáng ra đón ở bến xe. Tưởng đâu có việc gì quan trọng nên tuần nào cũng tranh thủ đón xe về quê. Cả chục tiếng ngồi xe chứ có ít ỏi gì nhưng đều như vắt chanh cuối tuần nào cũng thế. Cho nhau một cái hẹn sát nút nhưng lúc nào cũng phải ngồi chờ mất cả nửa tiếng đồng hồ hoặc hơn xe mới cập bến. Rồi hỏi ra mới hay lý do chị về thăm nhà thường xuyên cũng bởi vì nhớ núi.
Nhớ những buổi sáng ngủ dậy chỉ nghe tiếng gió xạc xào, chứ không inh ỏi tiếng còi xe nhức óc, inh tai. Mà mỗi lần về là để có dịp gặp người này người kia, sợ mai này già đi, lũ trẻ lớn lên, người già có tuổi ra đường gặp nhau bỗng ngờ ngợ những câu chào hỏi. Thì có khác gì so với hoàn cảnh của tôi là mấy, xa phố núi bao năm giờ trở về lập nghiệp, gặp người này ngoài chợ, gặp anh kia dọc đường những mấy người còn nhận ra nhau, bởi thời gian đi qua đâu có khái niệm đợi chờ...
3 Mười năm rồi tôi mới gặp lại em. Cô hàng xóm ngày xưa cách nhau một bờ rào trồng những cây hoa dại. Ngày đó má tôi và má em thân thiết như chị em ruột, luôn gán ghép hai đứa thành đôi thành lứa khiến hai đứa mặt đò bừng bừng.
Hơn mười năm trôi qua, trong tôi chỉ còn những nỗi nhớ về những buổi sáng cùng nhau ra nương cà, những buổi chiều đội nắng trên con đường đất đỏ bụi ngùn ngụt lùa trâu lên núi. Em học dưới tôi hai lớp, nhưng chúng mình đã từng có những kỷ niệm đáng nhớ. Cả lời hẹn đợi chờ nhau mãi hoài dang dở.
Tôi đi phố, bận rộn với những con chữ nặng gánh mưu sinh. Còn em vội vàng quên lời hẹn ước năm xưa để theo chồng về nơi xứ lạ. Mười năm không gặp, mười năm cố vùi những lời hẹn bằng những cái nắm tay, những mái tóc ngắn dài có đủ, nhưng khi gặp lại nhau, cả hai cứ mãi lặng im bên hai tách cà phê đắng. Thật tâm muốn mở lời xin lỗi nhưng không sao mấp máy thành lời. Để khi biết đã chính thức mất nhau rồi, mới thấy luyến tiếc những khoảnh khắc ngắn ngủi mà ta có được để dành trọn cho nhau.
4 Khi còn trẻ ta thường tỏ ra khó chịu khi phải ngồi chờ một ai đó trong một cuộc hẹn hò. Thường trách mắng nhau những điều vụn vặt xảy ra trong cuộc sống. Nhưng nếu không đợi chờ một ai đó, ta cũng chỉ biết tối ngày vùi mình vào laptop tivi, vùi mình vào những trò chơi vô bổ tràn lan trong thế giới ảo. Để khi chuyển mình qua một giai đoạn khác của cuộc đời hoặc khi đánh rơi một thứ gì đó mà ta cho là quan trọng, ta mới trân quý xiết bao những giây phút đợi chờ.
Chờ chỉ để thấy tình bạn thuở ngày còn hái hoa bắt bướm khi gặp nhau đã thấy ta già hơn bạn nửa cái đầu nhưng sao nghe tim mình chất chứa bao nỗi niềm. Chờ để biết tiếng yêu tuy còn dang dở nhưng đủ khiến ta loạn nhịp bâng khuâng. Chờ để nghe nhịp sống ngoài kia vẫn không ngừng trôi nhưng có mấy ai chịu dừng lại và đếm xem ta đã bỏ qua bao nhiêu cuộc chờ mà có cố gắng quay ngược thời gian cũng không thể nào bắt kịp...
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.