Lắng đọng với 'Cố hương' của Nguyễn Tường Văn

Đào Đức Tuấn
Đào Đức Tuấn
11/06/2020 10:00 GMT+7

Về quê lòng lại nhớ quê/Nồm, nam, bấc thổi bốn bề mái tranh/Đâu rồi ngõ nhỏ truông quanh/Đâu rồi bờ bãi ngày xanh sáo diều …, Nguyễn Tường Văn chốt lại tập thơ Cố hương ở tuổi 70 với một tâm thế đã khác thuở ngang dọc tung hoành.

Sinh thời, nhà thơ Lê Văn Ngăn - bạn cùng thời với Nguyễn Tường Văn trong phong trào đấu tranh của học sinh, sinh viên miền Nam yêu nước trước 1975 tại Đà Lạt, nhìn nhận: “Nguyễn Tường Văn là người gan dạ và giàu nhạy cảm cả trong đời lẫn trang thơ. Văn có một chỗ đứng vững chãi trong thế hệ thơ chúng tôi. Đó là một con người đáng quý trọng, nhưng tôi biết anh sống không dễ dàng gì”.
Cố hương (NXB Văn hóa - Văn nghệ, 2020) vẫn còn đó giọng thơ hào sảng, rực bỏng thời Tiếng hát những người đi tới: Người hãy cho ta tự do/ Như đã cho vũ khí/ Làm sao ta biết những trắc ẩn đêm qua/ Lão bộc già chết vội trên chiếc giường tre/ Suốt đời chưa thấy cánh chim câu trắng/ Chàng thanh niên thốt lên lời phẫn nộ cuối cùng/ Trong vuông ruộng cháy khô cằn gốc rạ/ Ôi những trẻ thơ thánh thiện/ Từ giã nôi mây/ Chưa một lần gọi mẹ cha thành tiếng:/ - Tiếng Việt Nam… (Tình ca cho tự do - viết năm 1969)…
Thế nhưng nhịp điệu đời thường với những cung bậc lắng đọng đầy chiêm nghiệm đã chiếm phần “ưu tiên” trong Cố hương so với 3 tập thơ riêng trước đó (Trên phiến đá trổ bông, 1988; Tình ca cho tự do, 1994; Mênh mông trước biển, 2013). Biết bạn chờ ta nơi bến nước / Mấy mươi năm chưa trở lại sông Mường / Phương xa bạn gọi chân chùn bước / Vẳng nghe như sóng dội trùng dương (Với bến sông xưa); Thăm bạn trưa hè lòng thiêu đốt/ Đường lên cuối huyện núi ngang trời/ Lưng đèo ngựa mỏi dừng chân nghỉ/ Lũng đồi lưu lạc phía chơi vơi (Phương trời mây trắng)… Gụi gần hơn, trong Cố hương, Nguyễn Tường Văn còn viết nhiều về những người thân yêu, như tỏ bày, nhắn gửi, như nhật ký cảm xúc. Những tựa thơ phản ánh đủ đầy từng cung bậc tuổi tác, ân nghĩa đời người: Đêm cuối cùng ngủ với nội; Thăm bạn; Đi dự cưới trong mưa bão; Phút giây cùng cháu…
Thế nhưng trước sau, Nguyễn Tường Văn vẫn là một nhà thơ của tình ca, với những phổ khúc thiết tha yêu người, yêu đời. Em như làn gió lên khơi/ Ta trong heo hút nghe vời vợi mong/ Ngân Hà nước xiết triền sông/ Cầu Ô Thước có nối dòng bước qua (Nỗi nhớ đêm mưa); Không tiếng còi đọng lại / Em xa hút lặng im / Sân ga chiều tê tái / Đường tàu chạy vào tim (Sân ga); Tuy Hòa từ độ xa em / Biển ngơ ngẩn nhớ sông Ba thẫn thờ / Hàng cây xõa tóc mong chờ / Gió da diết thổi mịt mờ chân mây (Tuy Hòa tím)...
Cùng làm việc nhiều năm ở Đài Phát thanh Phú Yên (nay là Đài Phát thanh - Truyền hình Phú Yên), tôi nhận thấy Nguyễn Tường Văn luôn là một người bình dị, nhiều khi cứ muốn giấu mình. Gần lâu mới biết, đằng sau vẻ lặng lẽ thoáng chút tất bật của một nhà báo, hễ có dịp là cái sôi nổi hừng hực của một người thời trai xông xáo cứ chực bùng lên, vỡ òa. Bạn văn mừng ở tuổi “xưa nay hiếm”, Nguyễn Tường Văn vẫn viết đều đặn, cần mẫn tỏ bày những khát vọng âm thầm thành những thi khúc dạt dào âm hưởng tình ca, từ hào sảng đến thao thức phận đời.
 
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.