Nắng lên yếu ớt vắt qua mặt đường. Chéo qua một cái ngã ba và đậu lại ở góc phố. Nắng yếu ớt nên mỏng mảnh quá. Nắng sau mấy hôm mưa dữ dội, dai dẳng dầm dề. Nắng như lời hỏi thăm của người vừa khỏi bệnh. Những lời hỏi thăm thật nhỏ và rất khẽ nhưng ấm áp, thân tình. Nắng xui tôi rời bàn phím, bước ra sân và ngồi bệt trên hè nhà ngắm nghía trời mây, phố xá… cười với những người quen biết đi ngang nhà. Ngó nắng, ngắm nắng để rồi ngẩn ngơ nhận ra: nắng như thể là nắng mới và quá đỗi tuyệt vời.
Ngồi với nắng ở phố, mường tượng ra nắng ở quê. Nắng của mấy năm trước, khi vừa qua những cơn bão lụt. Cũng là một hôm như thế này cho tôi được theo nắng, trở về. Ở những nơi tôi đi qua, có chỗ nước đã rút, có chỗ vẫn còn. Tôi đi chân, đi sõng với lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc, tâm trạng. Những xác xơ, tiêu điều, tang thương thấy cùng khắp. Đất biến dạng và khuôn mặt của nông thôn đổi khác đến không ngờ. Đâu rồi dòng sông xanh ngắt phẳng êm, những nếp nhà tranh xúm xít đầm ấm, tiếng heo đòi ăn lồng lộn trong chuồng… Đâu rồi những ngày bình yên cũ? Nắng dẫn đưa tôi đi qua bao đổ vỡ, khốn khổ cho lòng dậy lên nỗi khát khao: Nắng, rồi sẽ xua đi những ảm đạm. Nắng sẽ mang sự tươi ấm trở lại. Bởi không phải sao! Nắng xõa dài trên cánh đồng làng úng ngập. Nắng dừng lại trên triền đê sứt mẻ. Nắng lóe lên từ những cây cối trơ gốc. Nắng loang trên mặt sông vẫn còn đục ngầu những sục sôi. Nắng đậu trên bộ lông ướt sũng chú gà con xao xác tìm bầy…
Kỳ lạ quá là nắng! Nắng mới mẻ và lạ lẫm. Nắng rạng rỡ và chan hòa. Nắng dẫn tôi đi. Tôi đi theo nắng, chấp chới với nắng. Vịn tựa vào nắng và trong tôi bừng dậy bao hy vọng. Là vậy đó! Nắng và tôi, có buồn có vui gộp lại. Nhưng chẳng ngậm ngùi và không mỏi mòn. Tôi đã nhắc tôi như thế. Để luôn đợi trông những điều tốt đẹp đang ở ngay trước mắt. Rồi tôi cũng được gặp lại những người dân quê tôi quen, tôi thân và tôi thương. Và được thấy lại những nụ cười của họ, sau tất cả. Những nụ cười còn nhiều khắc khoải nhưng đẹp đến lạ thường. Hẳn, trong nắng và nhờ nắng.
Và những nét đẹp ấy, đâu chỉ tìm gặp được ở một nơi nào khác chứ chẳng phải chốn này. Ngay trên thềm nhà tôi và giữa lòng phố xá ồn ĩ náo động. Khi mà người hàng xóm đẩy nhanh và mạnh những nhát chổi nơi khoảng sân đầy lá khô, ướt nhẹp và hát nhỏ mấy câu đầy ngẫu hứng. Nắng khiến chị vui. Có phải? Khi mà anh bán vé số cụt một tay, ngẩng cao khuôn mặt tươi tắn, cất lời trêu chọc chị gánh muối rong đang bước vội trên đường. Nắng khiến anh vui hay bởi vì chị hôm nay xinh xắn quá. Xinh trong bộ đồ màu hoa thay cho chiếc áo mưa sùm sụp che thân, mấy hôm trước.
Là thế đó. Khi nắng đã trở lại chốn này.
Bình luận (0)