Sài Gòn ngộ thiệt à nghen!

21/09/2019 06:35 GMT+7

Kỳ thiệt! Sài Gòn cắc cớ thật, chỉ mỗi con đường thôi mà loanh quanh đi hoài hông nhớ...

Sài Gòn cắc cớ

29 tuổi, tôi lên Sài Gòn hò hẹn với người yêu. Kỳ thiệt! Sài Gòn cắc cớ thật, chỉ mỗi con đường thôi mà loanh quanh đi hoài hông nhớ, từ Bến xe Miền Tây đến Mã Lò, mỗi ông xe ôm lại chạy một tuyến đường khác nhau. Bực thật, nhưng bác xe ôm cũng từ tốn khi tôi hỏi dài, nhà quê mới lên mà, không biết thì hỏi, ngại gì. Các bác xe ôm vui vẻ chỉ lại đường đi, nhưng kệ, tôi không chú tâm nghe lắm, vì biết thừa lần sau lên cũng hông nhớ đâu. Lạc. Ừ mà lạc thế cũng vui, vì trên đường tôi mải ngắm bằng lăng nở tím đường dễ thương thiệt! Giữa những tòa nhà chọc trời lại có hàng bằng lăng rụng tím cả vỉa hè. Thôi thì tối nay dẫn người yêu đi dạo phố... bằng lăng vậy!
Người yêu tôi phì cười nhưng nàng vẫn đưa tay tôi dắt đi, giữa lòng thành phố những tưởng không hiện diện thiên nhiên, nhưng nào hay lại có những đêm hò hẹn đến mơ màng phố thị. Chùm hoa tím lay nhẹ trong gió và ánh trăng rọi xuống lòng đường. Huyễn hoặc thật, định nói câu gì đó thật lãng mạn, nhưng vừa chỉ tay lên vầng trăng gọi nàng, thì Sài Gòn lại cắt cớ: máy bay ầm ào trên đầu khuất cả vầng trăng hiếm hoi. Đêm ấy Sài Gòn biến tôi từ lãng mạn thành... lãng xẹt! Mà hổng sao, dù sao cũng được nắm tay nàng rồi còn gì, mùi hương tay con gái mình yêu cộng với hương hoa bằng lăng thì không loại nước hoa nào trên thế giới thơm bằng. Thơm mãi đến ngày cưới của tôi. À không, thơm đến tận bây giờ ấy chứ! Thật 100%!
Thành phố tôi yêu: Sài Gòn ngộ thiệt à nghen!1

Sài Gòn bôn ba

Tôi thất nghiệp dưới quê. Theo vợ lên Sài Gòn làm công nhân. Hơn tháng đi phụ hồ ngày nào cũng tạt ngang chỗ để bình “nước miễn phí” uống vài ngụm cho đã khát. Có bà ngoại bán bánh mì gần đó thấy ngày nào tôi cũng uống, có lần kêu lại, gí ổ bánh mì đầy thịt vào tay tôi nói: “Ăn đi con”! Ừ, Sài Gòn ngắn gọn và lạ lẫm thế đấy. Mắt bà ngoại nồng ấm, mắt tôi thì rưng rưng. Sài Gòn ngộ thiệt à nghen!
“Mày cứ ở lại thành phố đi, kiên nhẫn chút, nơi này không tuyệt đường người đâu. Sài Gòn nghĩa hiệp mà!”. Vài tháng sau, tôi ứng tuyển vào công ty, vị trí đúng sở trường, làm 4 tháng, thăng lên sếp. Học theo Sài Gòn, tôi vẫn giữ thông lệ ăn bánh mì của bà ngoại đến hôm nay.

Sài Gòn mưa

Lại mưa rồi kìa. Ngập có phải là đặc tính của nơi này hông ta? Chẳng biết, chỉ biết mỗi lần mưa là có vài đứa nhỏ cầm xấp vé số ế trên tay, người thì chịu ướt, chạy từ quán này qua quán kia: “Mua vé số phụ con đi chú!”. Giọt nước nhễu cái tạch, trên mái tóc non tơ cháy nắng xuống bàn cờ tướng của hai lão kỳ thủ ở quán cóc ven đường. Đang bốc con cờ định chiếu bí địch thủ, lão ngừng tay: “Ê, thằng nào thua bàn này mua cho cháu nó 5 tờ vé số nghen mậy, nhìn tội nghiệp! - OK luôn!”.
Nói xong, lão để con cờ xuống: “Bí nè!”. Bên kia thua mà cười ha hả: “Chiều nay tui trúng thì cảm ơn ông đã chiếu bí tui, lúc đó đừng có mà hối hận à!”. Mọi người trong quán cười phá lên, mắt long lanh nhìn con bé. Mưa mà nghe ấm đến lạ kỳ!
Thành phố tôi yêu: Sài Gòn ngộ thiệt à nghen!2

Sửa nón bảo hiểm miễn phí

Ảnh: Vũ Phượng

Sài Gòn my love

Lần này mất luôn mùi bằng lăng mà thơm mùi bệnh viện. Nằm dưới gầm giường chăm vợ đẻ trong Bệnh viện Hùng Vương, mới ngộ ra một điều, đâu phải bệnh viện nào cũng đau thương. Ờ mà lộn, đau thương thiệt, nhìn vợ đau đẻ mà tôi thương. Chạy như con gà, nửa đêm chạy kêu y tá đến khám, vì vợ tôi nóng hơn bình thường. Đo nhiệt kế xong, cô y tá nhìn tôi cười một cái: “Con so phải không?”. “Dạ”! Mới biết là do cảm giác của tôi thôi, mà đã là cảm giác của tôi thì y học cũng bó tay. Phải chi dưới quê mà kêu lúc nửa đêm kiểu này thì bị ăn chửi là cái chắc. Nhưng đây là đâu? Sài Gòn. Tôi nhận được cái cười thật duyên của cô y tá, tôi hiểu cô cười vì cảm thông độ khờ của tôi.
Tôi đút vội phong bì cho y tá, trước khi vợ tôi vào phòng sanh. Quái lạ, lần trước làm phiền lúc nửa đêm người ta không trách, mà còn cười thật duyên. Lần này đưa phong bì, người ta hổng cười mà ngược lại còn la tôi. “Chúng tôi không nhận tiền của anh, anh giữ lấy mà lo cho vợ con”. Nhục ơi là nhục. Nhưng mà vui ơi là vui...
Rồi toàn mấy thằng đực rựa đi chăm vợ đẻ mà chia cơm chia cháo cho nhau, lần đầu gặp mà nói với nhau đủ thứ trên đời, thiếu điều muốn kết thông gia vậy. Ngộ ra điều nữa, có lắm lúc đàn ông nhiều chuyện hơn phụ nữ nhiều lắm!
Và Sài Gòn ơi! - “Oa oa”...
Sài Gòn lúc này là đôi mắt yêu thương của trẻ thơ.
Sài Gòn là giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên mặt tôi.
Sài Gòn là thiên thần bé bỏng lạc đến thế giới loài người.
Sài Gòn ngộ thiệt à nghen!
 
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.