Trong đoàn cũng có vài người đăng ký tham gia đơn lẻ, nhưng đa phần là đám thanh niên. Còn người già thế này...
Cả hành trình, tôi để ý thấy ông hay lững thững ngắm nghía một cảnh đẹp, săm soi vài cái cây... Tôi thả cho trí tưởng tượng của mình bay xa, thử tìm nguyên nhân cho cảnh lẻ loi tuổi xế chiều. Bà vợ đâu...? Con cái ông bận rộn nên mua tour cho bố tự đi chơi khuây khỏa? Ông mơ ước đặt chân tới một vùng đất mà tuổi trẻ chưa từng có dịp, nên tranh thủ lúc còn có thể? Cảnh góa vợ khiến cho người đàn ông cô đơn, muốn hòa mình vào một tập thể xa lạ nào đó? Mà thôi, lý do nào cũng vậy, đều mang lại chút xót xa...
Tôi chợt nhớ mình đã nhiều lần rủ má đi chơi. Năn nỉ, thuyết phục, dằn dỗi, dỗ dành. Má sợ cái gì chứ?! Máy bay thì độ cao “thấy ghê quá”, xe đò thì lo tai nạn, đường thủy thì chẳng biết bơi, còn xe lửa thì cũng không còn cảm giác an toàn như trước. Má lo nhiều quá rồi, giày dép còn có số kia mà. Má bỏ đi chơi qua đêm thì lấy ai coi nhà? Nhà mình đâu có gì đáng giá mà má sợ mất? Lỡ đâu trộm cắp mang xe tải đến gom hết mọi thứ thì sao? Ôi má của tôi ơi...
Cuối cùng, má tôi cũng nhượng bộ, với vài dịp túc tắc sáng đi tối về, gần gần. Má bớt lạ lẫm khi nhìn bữa tiệc đứng ê hề món, hay cái hồ bơi xanh ngắt mênh mông trong khuôn viên khách sạn. Đâu đó cũng hay gặp người già tung tăng đi chơi với con cái, gia đình, má dần yên tâm và cảm giác “bình thường” hơn. Cái gì cũng phải có khởi đầu, tôi tin mình sẽ “dụ” được má nay mai chịu bước ra ngoài, xa hơn, tận hưởng niềm vui biết đó biết đây mà mấy mươi năm bận bịu, má hiếm khi được nếm trải.
Dạo nọ, trên mạng xã hội tôi thấy cô bạn muốn “tuyển người đi chơi với mẹ”. Cụ thể, sắp tới mẹ bạn có chuyến du lịch Hàn Quốc, cùng với một nhóm người quen đều đã quá tuổi hưu. Tour đặt riêng, cho phù hợp với người cao tuổi. Ai có ba mẹ thích tham gia thì đăng ký, cho thêm phần xôm tụ. Mọi cái đã có ban tổ chức lo hết, chúng ta không nhất thiết phải đi theo, cứ để “họ” tự nhiên giao lưu làm quen với nhau. Thêm bạn bè, thêm sức khỏe, thêm niềm vui... “Bạn mình thật có tâm với cha mẹ” chính là ý nghĩ mến phục của tôi lúc ấy.
Chẳng phải sao, trước khi tuổi già chầm chậm lao tới, người ta chỉ mong có một người thân thương luôn bên cạnh. Để cùng trải nghiệm, cùng chăm sóc, cùng nắm lấy bàn tay đã nhiều đồi mồi và có phần yếu ớt của nhau mà đi chơi đây đó dối già...
Bình luận (0)