(TNTS) Chưa có một cuộc trưng cầu chính thức ở Mỹ để chọn ra thành phố đẹp nhất mùa xuân, nhưng nếu có, thì chắc Washington D.C. sẽ nắm giữ danh hiệu này. Ai đến đây một lần rồi cũng phải khẳng định, hoa anh đào đã làm nên vẻ đẹp thần kỳ ấy.
Hoa anh đào nở rộ
|
Chuyện bắt đầu vào ngày 27.3.1912, đệ nhất phu nhân Helen Herron Taft và phu nhân của Đại sứ Nhật Viscountess Chinda đã trồng hai cây anh đào trong công viên West Potomac, thể hiện tình giao hảo của hai nước và lòng biết ơn đến Thị trưởng Tokyo. Yuko Ozaki đã tặng một ngàn cây anh đào cho thủ đô Washington và từ đó, anh đào đã được nhân giống ra toàn nước Mỹ. Tới tận bây giờ, hai cây hoa ấy vẫn còn tươi tốt, bất kể thời gian.
Mùa xuân miền đông bắc Mỹ bắt đầu vào cuối tháng ba, sau sáu tháng dài chìm trong băng tuyết và gió lạnh, thời tiết ấm dần, cỏ cây tưng bừng sức sống. Chen giữa thủy tiên vàng, tulip đủ màu vàng, đỏ, tím, trắng, cả thủ đô và khắp mọi đoạn đường các thành phố lân cận bừng lên màu trắng tinh khiết, lẫn màu hồng nhạt của hàng chục ngàn cây anh đào trong ánh nắng xuân lóng lánh. Đẹp ngất ngây.
Vui nhất, nhộn nhịp nhất phải kể tới Cherry Blossom Festival. Lễ hội hoa anh đào được tổ chức lần đầu vào năm 1935, kéo dài hai tuần nhộn nhịp tới giữa tháng tư, thu hút hàng triệu người khắp nơi trên thế giới đổ về ngắm hoa nở rộ và xem các cuộc diễu hành đường phố, những buổi giao lưu, trình diễn mang đậm dấu ấn Nhật - Mỹ. Có đánh trống, múa kimono, quạt giấy, dù đỏ, võ sĩ đạo cổ truyền, lẫn những điệu nhảy trong trang phục và cách trang điểm hiện đại, đậm chất decora, ganguro hay kogal không lẫn vào đâu của giới trẻ Nhật.
Tác giả tại Đài tưởng niệm chiến tranh VN
|
Hoa anh đào nở rộ, chen giữa những thắng cảnh nổi tiếng của thủ đô được xây bằng đá hoa cương trắng, đậm phong cách Hy Lạp, chạy dọc Pennsylvania Avenue và Constitution Avenue, như Capitol Hill (tòa nhà Quốc hội), hay Nhà Trắng - nơi ở của gia đình tổng thống. Điểm đặc biệt khá lý thú ở D.C. là nhà cửa và các công trình kiến trúc không được cao hơn tòa nhà Quốc hội. Lúc này, nhìn D.C. từ xa, giữa rợp trời anh đào nở là Capitol Hill và Washington Monument, đài tưởng niệm Tổng thống Washington, sừng sững.
Mỗi sáng, trong tiết trời ấm áp, hàng ngàn người ngồi im lặng ngắm những cánh hoa mỏng, hay thả diều quanh Washington Monument, ngồi bệt trên thảm cỏ, bày thức ăn, đọc một cuốn sách yêu thích giữa dòng người qua lại. Sau đó kéo nhau đi dọc Tidal Basin, một nhánh của sông Potomac bị ngăn lại thành hồ, bao quanh bởi trăm cây anh đào khoe sắc, tới đài tưởng niệm tổng thống Jefferson, ngắm anh đào trắng muốt giữa hoàng hôn bảng lảng. Gió mơn man từ phía bên kia hồ thổi lại, tự nhiên thấy những ham muốn trần gian bỏ đi mất biệt.
Nhưng khoảnh khắc đẹp nhất, thi vị nhất có lẽ là ngồi trên bậc tam cấp trước Lincoln Memorial, viếng tượng vị tổng thống vĩ đại đã chấm dứt cuộc nội chiến Bắc - Nam và xóa bỏ chế độ nô lệ kéo dài hàng mấy trăm năm ở Mỹ. Reflecting Pool trước mặt như tấm gương vĩ đại soi bóng cả bầu trời, đã đi vào không biết bao nhiêu những bộ phim nổi tiếng như Forrest Gump, Captian America. Nơi đây, ngày 28.6.1963, mục sư Martin Luther King Jr. đã đọc một trong những bài diễn văn có sức ảnh hưởng nhất tới lịch sử nhân loại, I have a dream (Tôi có một giấc mơ) chống lại chủ nghĩa phân biệt chủng tộc và tìm kiếm nhân quyền cho xã hội Mỹ.
Hàng ngàn người ngồi lặng nhìn cành hoa rung rinh trong gió, dọc theo bờ hồ, bồi hồi khi hoa rơi nhẹ trên mặt hồ, thoang thoảng mùi hương dìu dịu. Khoảnh khắc ngày và đêm sắp sửa giao nhau, mọi thứ quanh mình cứ đỏ ửng, rồi chìm dần, chìm dần vào màn đêm yên tĩnh.
Nói vậy chứ nhiều lúc chẳng ai đoán được tánh nết của ông trời. Có năm lễ hội diễn ra rồi mà trời vẫn còn rất lạnh, cây chỉ toàn nụ, không hoa. Nhiều khi mới giữa tháng ba trời đã ấm rồi, hoa bung mình khoe sắc thắm lung linh. Rồi trời đổ mưa, qua một đêm, hoa rụng lả tả trên nền đất. Nhiều du khách từ phương xa ghé đến, tiếc ngẩn tiếc ngơ khi không thưởng thức được vẻ đẹp của loài hoa mong manh này.
Diễu hành trong hội hoa anh đào
|
Ngoài hoa anh đào, Washington D.C. còn quyến rũ du khách khắp nơi ở chỗ đây là thành phố có nhiều bảo tàng miễn phí nhất thế giới. Lớn nhất là Smithsonian Museum, rồi Space Museum (Bảo tàng không gian), National Museum of American History (Bảo tàng lịch sử Mỹ), National Museum of African Art (Bảo tàng nghệ thuật châu Phi), National Museum of the American Indian (Bảo tàng thổ dân da đỏ)... và những đài tưởng niệm như National World War II Memorial (chiến tranh thế giới II), Korean War Veterans Memorial (chiến tranh Triều Tiên), African American Civil War Memorial Museum (nội chiến Mỹ). Những nơi này lúc nào cũng đông nghẹt khách.
Vietnam Veterans Memorial chỉ đơn giản là bức tường bằng đá đen, khắc tên gần sáu mươi ngàn lính Mỹ đã nằm xuống ở chiến trường VN năm xưa. Những cái tên trắng nổi trên nền đen, làm xót xa cho bao thân phận người lính còn rất trẻ, mới mười tám, đôi mươi, có khi chưa nếm được vị ngọt tình đầu, phải lao vào cuộc chiến tranh luôn khốc liệt. Dù ở bất kỳ chiến tuyến nào thì chiến tranh cũng là nỗi đau và sự mất mát không gì bù đắp nổi. Ngày ngày, vẫn có những người mẹ, người cha, người vợ, người con đến đây, sờ lên bức tường đá, tìm tên người thân của mình, đặt một vòng hoa và lặng lẽ khóc. Gần bốn mươi năm, nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi tại nơi này. Cũng như ở bên kia bờ đại dương, nơi đất Việt quê hương tôi, nước mắt vẫn rơi trước những nấm mồ của người lính hữu danh, lẫn vô danh, rải dài từ nam chí bắc.
Washington D.C. lúc nào cũng đẹp. Nhưng khi trời đất vào xuân, có lẽ, chẳng nơi nào trên nước Mỹ này quyến rũ và bình yên hơn cả.
Bình luận (0)