Tuy nhiên buồn nhiều hơn vui, mà chuyện buồn thường xoay quanh chiếc vé xe buýt.
Tôi thường thấy nhân viên soát vé vui vẻ, tươi cười khi hành khách mua vé trực tiếp trên xe. Còn khi khách chìa chiếc vé mua sẵn từ trước, rẻ hơn thì bắt gặp sự thiếu thiện cảm của nhân viên, nhiều khi họ còn thốt ra những lời khó nghe. Tôi đã thấy một người già bước lên xe, loay hoay để đồ và ổn định chỗ ngồi rồi mới xé chiếc vé tập mua sẵn, lúc ấy nhân viên đã xé vé rồi, liền xẵng giọng: “Sao không nói sớm hả bà già…”.
tin liên quan
Chàng trai liệt nửa người muốn học hết đại học: Nghĩa tình này quá lớn đối với em!Chiều 13.12 đại diện Báo Thanh Niên tại Nghệ An đã trao hỗ trợ cho Vọng 50 triệu đồng để mẹ con vượt tiếp chặng đường còn lại của hành trình gian khó tìm kiếm tri thức.
Học sinh, sinh viên được miễn giảm cũng chung số phận. Các bạn thường bị đối xử thiếu thiện cảm so với người đi vé thường, mỗi khi xuống xe, họ thường hay bị nhân viên xe buýt hối thúc, xô đẩy, càm ràm…
Tôi là học viên tại Trung tâm bảo trợ người tàn tật Q.3 (TP.HCM), thường ngày phải đi lại bằng xe buýt. Tôi được cấp thẻ đi xe buýt miễn phí, nhưng thú thật tôi rất ít khi chìa chiếc thẻ này ra. Thường tôi phải xem sắc mặt của nhân viên, nếu lịch sự thì tôi xuất trình thẻ, nếu thấy họ không vui vẻ thì tôi đành bấm bụng móc ví ra trả tiền. Thậm chí, có nhân viên còn cố tình làm khó. Mặc dù tôi đã xuất trình thẻ ưu tiên miễn phí, họ đã đối chiếu tôi với hình trong thẻ nhưng vẫn bắt tôi phải đưa cánh tay và bàn chân bị tật cho họ xem, khiến tôi tủi thân, mặc cảm với mọi người xung quanh.
Nói như thế không phải là vơ đũa cả nắm. Nhưng thực sự những hình ảnh xấu xí này cứ xảy ra thường nhật trên các chuyến xe buýt. Xin đừng phân biệt vé thường với vé tập, thẻ học sinh, thẻ ưu tiên cho người tàn tật mà làm xấu đi hình ảnh xe buýt trong lòng người dân.
Bình luận (0)