Gặp thế hệ trẻ hôm nay trong chương trình giao lưu trực tuyến "Những câu chuyện thời hoa lửa" do T.Ư Đoàn chỉ đạo, Báo Thanh Niên thực hiện sáng 12.12, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Võ Văn Em như thấy lại thanh xuân của mình, của những năm tháng dù có lúc đứng trước cái chết của án tử hình, dù những lần bị tra tấn đến chết đi sống lại, nhưng trong người thanh niên yêu nước ngày ấy vẫn sáng ngời lý tưởng, vẫn vững niềm tin vì Tổ quốc quyết sinh.
Vì chúng tôi yêu nước !
Có những câu chuyện mà mỗi khi nhắc lại, chúng ta như nghe được tiếng vọng của lịch sử. Tiếng vọng của những năm tháng mà người VN ra trận bằng tuổi xuân, bằng trái tim trong trẻo, và bằng một niềm tin mãnh liệt rằng: Tổ quốc này đáng để hy sinh. Và câu chuyện của Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Võ Văn Em là một trong những tiếng vọng lịch sử đầy hào hùng.

Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Võ Văn Em giao lưu cùng các bạn trẻ
ẢNH: TUẤN ANH
Tại chương trình giao lưu với ông Võ Văn Em, các bạn trẻ đã được tìm về quá khứ để ngợi ca những con người biến gian khổ thành sức mạnh, biến mất mát thành quyết tâm, và biến tuổi trẻ thành một hành trình đẹp đẽ nhất của lòng yêu nước.
Ông Em cũng như bao con người VN yêu nước ngày đó, dù còn nhỏ, nhưng nhìn thấy cảnh quân giặc tàn sát quê hương, đất nước, ông không thể ngồi yên; ông chỉ mong mình mau lớn lên để làm điều gì đó chống lại sự tàn ác ấy.
Năm 15 tuổi, ông được kết nạp Đoàn; 16 tuổi, ông rời mái nhà tranh ở Củ Chi, mang theo trái tim nóng bỏng bước vào con đường cách mạng.
Kể về thời thanh xuân oanh liệt của mình với thế hệ trẻ hôm nay, ông cho biết những năm 1960 cả quê ông đồng khởi đứng lên, lúc đó ông bắt đầu tham gia vào công tác ở địa phương. Ông tham gia sinh hoạt Đoàn, là một đoàn viên tiêu biểu thời đó, ông được giao rất nhiều việc và không có nhiệm vụ nào ông từ nan. Từ đào hầm, làm hầm đinh, cho đến đi gác bảo vệ xóm làng…
"Tuổi còn nhỏ, thể trạng ốm yếu, nhỏ con mà lại tật nguyền nhưng tôi rất hăng hái, phân công gì tôi cũng làm. Không chỉ có tôi mà cả lực lượng thanh niên ngày đó đều như vậy. Vì lòng căm thù giặc và tình yêu nước mà mới 15, 16 tuổi chúng tôi đã đi theo cách mạng", ông nói, trong chất giọng của ông, chúng tôi thấy khí thế và nhiệt huyết thời trai trẻ như vẫn vẹn nguyên.

Người chiến sĩ một mắt ngày nào từng làm chấn động cả Sài Gòn thời chiến
ẢNH: TUẤN ANH
Tham gia cách mạng, ông thuộc đội du kích hoạt động bí mật. Ông cho biết đội du kích bí mật lúc đó chỉ toàn những đoàn viên 15, 16 tuổi, nhưng công việc nguy hiểm gì cũng không từ, như tối chôn mìn, ban ngày đi chích mìn. Sau một trận đánh vang dội năm 1963, tháng 12 năm đó ông được kết nạp Đảng.
Từ du kích xã, ông trở thành trinh sát vũ trang - lực lượng luôn đối mặt hiểm nguy, làm nhiệm vụ ngay trong lòng địch. Ông kể: "Có khi nấp trong bụi cả đêm, có khi bám sát đối tượng. Mỗi bước chân là một lần cận kề cái chết…". Nhưng người chiến sĩ ấy vẫn bình thản, tỉ mỉ và quyết đoán.
Trận đánh ngày 7.2.1966 là dấu son không thể quên. Trong vòng vây dày đặc của địch, nhóm trinh sát của ông chỉ có 3 người đã tiêu diệt được một đối tượng là dân biểu ứng viên Tổng thống VN cộng hòa. Chiến thắng của ông và đồng đội đã làm chấn động Sài Gòn thời chiến.
Giữ vững lý tưởng người chiến sĩ cách mạng
Nhưng chiến tranh không chỉ có vinh quang. Sau trận đánh đó, ông bị bắt, bị tra tấn dã man, đưa vào ngục tử tù Chí Hòa, sau đó đày ra Côn Đảo. "Địa ngục trần gian" ấy đã không thể vùi dập được người chiến sĩ trinh sát chỉ còn một mắt này. Ông chịu đòn roi, chịu đói khát, chịu xích sắt, nhưng vẫn giữ một điều mà kẻ thù không lấy được của ông đó là niềm tin…
Nghe câu chuyện ông kể, Trần Kim Ngọc, Ủy viên Ban Chấp hành Đoàn phường, Bí thư Chi đoàn Khu phố 14, P.Bàn Cờ, TP.HCM, hỏi: "Thời điểm đó, ông có sợ không?". Ông nói giọng bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên: "Tôi không sợ. Đã đi là chấp nhận bị bắt, bị tra tấn và có thể chết. Nhưng chết sao cho xứng đáng là người chiến sĩ cách mạng".
Dường như chiến trường không phải là thử thách cuối cùng. Bởi có những trận đánh không tiếng súng, không khói lửa, nhưng lại đòi hỏi sức chịu đựng lớn hơn gấp bội. Đó là trận chiến giữ vững niềm tin, giữ vững khí tiết, giữ vững lý tưởng người chiến sĩ cách mạng trước những đòn tra tấn tàn khốc nhất.
"Bắt được là chúng đánh, đánh tới tấp, đánh cho chết đi sống lại", ông nói và kể tiếp: "Chúng treo tay, treo mình rồi treo 2 chân, rồi đánh, rồi đổ nước… không chừa một thủ đoạn tra tấn dã man nào".
Đến khi đày ra "địa ngục trần gian" Côn Đảo, những nơi giam cầm gian khổ và hình thức đàn áp dã man nhất đều dành cho những tử tù như ông. Nhưng chính tại nơi nghiệt ngã nhất ấy, ý chí của ông lại sáng lên mạnh mẽ nhất.

Câu chuyện về một người đoàn viên dũng cảm, kiên trung trong chiến đấu, ông Võ Văn Em, là bài học và nguồn động lực cho thế hệ trẻ hôm nay học tập và noi theo
ẢNH: NỮ VƯƠNG
"Vì tôi là tội tử hình nên bị nhốt không giống các tù nhân khác. Chúng giam chúng tôi ở những chỗ gian khổ nhất như hầm đá trại 2, trại 7, hầm đá chuồng cọp… Không những thế còn bị còng 24/24. Nhưng trong ngục tù, chúng tôi vẫn đấu tranh chống chào chờ, chống lăn tay chụp hình. Cứ mỗi một đợt đấu tranh như vậy là chúng đàn áp, đánh đập, đánh đến nỗi một đồng đội cùng xiềng xích với tôi phải tử nạn, còn tôi bị dập một bên xương sườn…", những ký ức đau thương như vết hằn vẫn in sâu trong người cựu tù chính trị dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
Khi Hà Thanh Phú, Ủy viên Ban Chấp hành Đoàn phường, Bí thư Chi đoàn Khu phố 3, P.Bàn Cờ, TP.HCM, hỏi ông: "Trước những khổ ải và sự tra tấn tàn bạo trong ngục tù, điều gì đã giúp ông vượt qua tất cả?", ông chỉ gãy gọn nói: "Là vì niềm tin. Chúng tôi có niềm tin vào cách mạng, vào Đảng, vào tổ chức của mình".
Chính niềm tin ấy đã giúp những người tử tù như ông dù chân có xiềng xích, thân xác có bị đọa đày, thì đầu vẫn ngẩng cao, ý chí vẫn vững vàng.
Ngày giải phóng, ông trở về, những thương tích từ các lần tra tấn, đàn áp vẫn còn trên thân xác và cả tinh thần, nhưng ông vẫn lao vào nhận nhiệm vụ mới để xây dựng đất nước. Ông ra sức đi học, vừa học vừa làm: "Có lớp nào mở tôi cũng đi. Học bổ túc văn hóa rồi sau này đi học ĐH tại chức. Học để mà làm việc. Học để tiếp tục cống hiến".
Và ông nhắn gửi: "Tuổi trẻ của chúng tôi là cầm súng ra chiến trường. Tuổi trẻ ngày nay có điều kiện học tập thì hãy cố gắng ra sức học thật tốt và luôn nâng cấp bản thân mình. Như chúng tôi ngày ấy, khi giải phóng về cũng cố gắng học để đáp ứng tình hình mới, nhiệm vụ mới. Hiện nay thời đại 4.0, rất cần những người trẻ tài giỏi để phục vụ, cống hiến cho đất nước, nên các bạn hãy cố gắng thật nhiều".
Sau buổi giao lưu, Hà Thanh Phú bày tỏ: "Em học được từ ông sự kiên trung của người đoàn viên không đến từ lời nói, mà từ trái tim biết yêu thương và sẵn sàng hy sinh. Dũng cảm không phải không biết sợ, mà là vượt qua nỗi sợ để bảo vệ điều đúng đắn. Em thấy mình được truyền thêm ngọn lửa để sống có trách nhiệm hơn, trưởng thành hơn và xứng đáng hơn với màu áo xanh tuổi trẻ mình đang mang trên người".
Cũng vô cùng xúc động và tự hào trước câu chuyện về một người đoàn viên dũng cảm, kiên trung trong chiến đấu, Kim Ngọc chia sẻ: "Từ bác, em học được rằng người đoàn viên dù trong chiến tranh hay thời bình đều cần có lý tưởng, sống trách nhiệm, kiên trì trước khó khăn và luôn giữ trọn lòng yêu nước. Câu chuyện của bác là động lực để em cố gắng rèn luyện và sống đẹp hơn mỗi ngày".
Bình luận (0)