Chặt chém

08/09/2013 03:10 GMT+7

Tèo không phải lưu manh. Nó tuy nghèo khổ, nhưng cả đời sống trong lương thiện. Tèo hiền lành, ít nói, dễ thương, nhiều sáng tạo, thích ngắm trăng lên và thích đuổi ruồi.

 Chặt chém
Minh họa: DAD

Nhưng Tèo vẫn là một chàng trai dũng cảm. Nó từng tuyên bố: Cả đời sẽ không chặt chém ai, nhưng cũng chả để ai chặt chém mình.

Dù thế, chủ nhật tuần qua, khi nghe tin Tèo đi du lịch vùng biển xa, tôi vội tới dặn dò:

- Cậu phải cẩn thận. Nghe nói dịch vụ ở các chỗ đó ghê lắm, hơi một chút là chém khách lìa cổ.

Tèo ưỡn ngực, ngẩng cao đầu kiêu hãnh:

- Bạn yên tâm đi. Cùng quá đám ấy chỉ xơi được những kẻ gà mờ thôi, chứ với những người như tớ, cả đời lăn lộn, xông pha từ góc phố tới vỉa hè, đứa nào làm gì nổi.

Tôi cau mày:

- Thôi ông đừng chủ quan. Biết bao anh hùng đã bỏ xác lại ở các quán xá đó rồi.

Tèo cáu:

- Tớ không dám bảo mình anh hùng, nhưng dám cam đoan mình cẩn thận, làm gì cũng điều tra kỹ, không có chuyện hớ hênh.

Rồi Tèo hùng hổ đi du lịch như người lính ra trận.

Tôi nhìn theo, vừa cảm phục vừa nghi hoặc.

Bốn ngày sau, tôi ra bến xe đón Tèo trở về, tin chắc vào một kỳ nghỉ vinh quang. Kìa, Tèo đang bước xuống xe, mặt mày méo mó, dáng điệu âu sầu. Nó nói ngay:

- Còn tiền không? Mua cho tớ ổ bánh mì. Đói quá!

Tôi kêu:

- Cậu không còn xu nào sao?

Tèo thở dài:

- Sạch bách. Quán ăn lấy hết cả rồi. Tớ chưa phải mặc quần đùi ra về cũng là may lắm đó.

Tôi kinh ngạc:

- Sao thế? Cậu bị chém à?

Tèo ngượng ngùng:

- Chém gần đứt lìa cổ, khi tớ vô một quán cơm.

Tôi gào lên:

- Phải hỏi giá hãy gọi món chứ?

Tèo nhún vai:

- Tớ hiểu. Tớ đã hỏi giá. Thậm chí hỏi tới ba lần.

Tôi sốt ruột:

- Vậy lúc tính tiền thì sao?

Tèo đau khổ:

- Họ rất tử tế, tính hoàn toàn đúng giá trong thực đơn, không thêm nửa xu nào. Thế nhưng tớ và nhiều khách hàng vẫn chết.

Tôi hét lên:

- Vì sao chết?

Tèo cũng hét lên:

- Vì chả ai hỏi giá những phụ kiện đi kèm.

Tôi giật nẩy mình:

- Nghĩa là sao?

Tèo:

- Nghĩa là gà luộc ba chục ngàn một đĩa, lẩu hải sản hai trăm ngàn một cái, nước ngọt mười ngàn một chai, vô cùng hợp lý và nhẹ nhàng. Nhưng tăm xỉa răng họ tính năm chục ngàn một chiếc, khăn lau mặt một trăm ngàn một lần lau, tiền quạt đuổi ruồi hai trăm ngàn, phí nghe nhạc trong quán hai trăm ngàn, phí máy lạnh hai trăm ngàn, nước mắm rót thêm ba trăm ngàn một chén, nước rửa tay năm trăm ngàn một tô, cùng với phí gửi xe, phí lau sàn, phí bưng bê, phí chào hỏi, phí ngồi gần quạt máy, phí mở cửa sổ nhìn ra bờ biển... Tóm lại, tớ ăn một mình hết gần hai triệu.

Tôi tức tối:

- Sao cậu không kiện?

Tèo bĩu môi:

- Kiện sao được, họ lấy đúng giá các món niêm yết mà, họ chỉ tính cao những thứ không niêm yết thôi. Họ chém tớ ngọt lừ! 

Lê Hoàng

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.