Chiều cố tình đi lạc

27/05/2018 06:00 GMT+7

Có một buổi tôi đến chơi nhà bạn, căn hộ trong một cao ốc ngay trung tâm Sài Gòn.

Chuyện vãn rồi đến lúc phải chia tay. Tôi xuống phố, khi ấy chiều chưa muộn. Hình như có mưa nơi nào đó mà tôi đoán cách trung tâm khoảng 8 đến 10 km nên trời nắng rất nhẹ, gió mang hơi mát đâu đó phả về, cảm giác như có chút mùa thu đi lạc qua mùa hạ.
Lá hát lao xao trên những tàng cây, giai điệu của gió và lá trải dài xuống phố. Tôi quyết định đi bộ, sắm vai một khách du nhàn nhã chỉ vì một lý do duy nhất, chiều đẹp đến bâng khuâng.
Tôi thậm chí nghe được tiếng bước chân mình lạo xạo trên thảm hoa chò khô dày mà cách đấy không xa, chị công nhân quét đường thật khó khăn gom lại thành đống bởi chúng còn mải đùa với gió.
Rồi tôi cảm thấy mình không cưỡng lại được cái ý muốn nhìn thấy chúng xoay tròn, tít mù trước khi đáp xuống.
Thế là, đi vài bước tôi lại cúi xuống nhặt một nhúm hoa khô rồi tung chúng lên cao. Những cánh hoa chao liệng rồi xoay tròn, nhòe đi trong gió như những con quay bé xíu trông thật dễ thương. Và, ngạc nhiên chưa, vài du khách dừng lại, họ bắt chước tôi lượm và tung hoa rồi cười như trẻ con.
Chúng tôi nhìn nhau trao đổi một ý nghĩ thú vị dù không nói ra. Rằng, thật sung sướng khi có một khoảnh khắc trong đời được không suy nghĩ gì cả, quẳng hết mọi lo toan để làm trẻ thơ.
Tôi bỗng có thêm một ý muốn nữa là không cần chú ý mình sẽ đi đường nào để ra trạm xe buýt, thử một lần đi lạc trên những con phố quen xem sao!
Tự nhủ, cứ đi sẽ tới, không nơi này cũng tới nơi kia, phố thuộc làu trong đầu như bảng cửu chương. Tính toán hơn thua chi vài trăm mét trong cuộc đời cho dù chân có mỏi, gối có đau vì một chiều hiếm hoi trời đẹp thế này. Và, mấy khi có dịp buông hết, thả lòng thanh thản, bình yên nhìn phố xá. Bởi, lát nữa thôi những con đường sẽ chật ních người xe và quá tải tiếng ồn.
Tôi nhớ, những ngày mới ra trường làm việc ở Hàm Nghi. Thỉnh thoảng lại kéo nhau ra chợ Cũ ăn quà. Tôi nhớ. Tôi nhớ nhiều thứ lắm. Hình như những cảm xúc không bao giờ lặp lại giống nhau. Và ngạc nhiên như vừa phát hiện ra có phải trong cơ thể con người có bao nhiêu tế bào là có ngần ấy cảm xúc cho một cuộc đời?
Cuối cùng dù cố tình để mình đi lạc, bước chân cũng đưa tôi đến trạm xe buýt đầu đường Hàm Nghi. Tôi cùng một nhóm bạn trẻ lên xe buýt. Hầu như đa phần họ đeo tai nghe, chọn ghế sau cùng và nhắm mắt.
Âm thanh đường phố len qua khung kính nhỏ. Tôi bỏ lại phía sau một quãng ngắn của chiều êm ả. Hẹn sẽ một (hay vài) lần cố tình đi lạc nữa mà không biết khi nào!
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.