Hơn một tháng nay, những cơn đau khớp gối dai dẳng khiến tôi đi lại khó khăn. Tôi sống ở lầu cao nhất trong một khu chung cư mini. Mỗi ngày, tôi đều chậm rãi bước từng bước nhỏ, tay bám chặt vào tay vịn cầu thang, chân trái đặt lên bậc thang thứ nhất, rồi tới chân phải. Cứ thế, tôi mất thời gian dài gấp bốn lần bình thường mới lên được phòng mình.
Cách đây nửa năm, khi mẹ tôi vào Sài Gòn dự lễ tốt nghiệp của tôi, bà cũng vất vả leo qua 5 tầng lầu như vậy, cũng từng bước chậm rãi và thở hổn hển. Nhưng lúc đó, tôi chẳng thể nào hiểu mẹ đã đau như thế nào. Mẹ tôi đã gần 50 tuổi và mắc chứng thoái hóa khớp gối đã nhiều năm. Nhưng mỗi lần lên thành phố, mẹ đều chẳng chịu ở khách sạn mà chỉ muốn ngủ lại ở phòng tôi. Mẹ tôi bảo: “Ở khách sạn chi cho tốn kém, ở đây để biết ngày thường con sống thế nào chứ”.
tin liên quan
Nhớ ngoại, nhớ quá 'mùa nước' quê mình!Tôi còn nhớ lúc tôi còn nhỏ, hai mẹ con đi bệnh viện. Phòng khám mắt ở lầu 4, nhưng lúc đó tôi bị say thang máy nên kiên quyết leo thang bộ. Mẹ tôi vì thế cũng nén cơn đau gối mà đi bộ cùng tôi. Năm đó 12 tuổi, tôi đã không biết sự bướng bỉnh của mình khiến mẹ đau như thế nào. Mẹ cũng chẳng than vãn gì, cứ im lặng mà đi cùng tôi - như cái cách mà bao năm qua mẹ vẫn làm.
Thanh xuân của tôi là những chuyến đi đến bao vùng đất xa lạ, gặp gỡ những người bạn mới. Thanh xuân của mẹ, cuộc đời của mẹ là chuỗi ngày dài làm việc đến quên mình vì những đứa con thơ.
Mẹ tôi không có khoảng thời gian ở cữ như bao người khác, tôi ra đời chưa tròn một tuần, mẹ đã xuống giường làm việc nhà, chưa đầy một tháng đã ra chợ bán buôn. Mẹ bảo chắc do hồi đó không kiêng cữ gì nên giờ già, sức khỏe yếu, ốm đau nhiều.
Mẹ tôi chưa từng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nào, lý do đơn giản vì… mẹ không nhớ ngày sinh của mình. Nhưng năm nào sinh nhật tôi, mẹ cũng mua cái bánh kem nho nhỏ cho tôi thổi nến mừng tuổi mới. Đến bây giờ, khi cuộc sống đã đỡ vất vả hơn, mẹ vẫn chẳng dám sắm cho mình một bộ quần áo đẹp, vậy mà tết nào, mẹ cũng hỏi tôi muốn sắm mấy bộ đồ mới. Mẹ vẫn luôn như thế, vẫn tiết kiệm từng chút một, nhưng chỉ cần tôi từ thành phố trở về, mẹ sẽ nấu hết thảy những món tôi thích.
Thời gian chính là con dao hai lưỡi. Khi tôi mải miết chạy theo những ước mơ và hoài bão của mình cũng là lúc mái tóc mẹ đã điểm hoa râm, gương mặt mẹ đã xuất hiện những nếp nhăn. Khi tôi đi mua món quà 20/10 hoành tráng nhất để gửi về quê nhà cho mẹ cũng là lúc tôi nhận ra, thanh xuân của mẹ đã vội vã trôi qua để dành cho tôi những điều tốt nhất.
Mời bạn đọc cộng tác chuyên mục 'Góc nhìn trẻ'
Các bạn thân mến!
Ai cũng có một thời tuổi trẻ, cái tuổi ‘bẻ gãy sừng trâu’ với bao ước mơ, hoài bão. Tuổi trẻ là lứa tuổi tràn đầy sức sống để bạn có thể học tập, làm việc, cống hiến…, và cũng là lứa tuổi với bao trăn trở trước nhiều ngã rẽ của cuộc đời: học đại học, học nghề, khởi nghiệp…
Dù con đường bạn chọn gặp nhiều thuận lợi, thành công hay khó khăn, thất bại, thì những chia sẻ của bạn về những gì đã trải qua đều có giá trị của nó. Nó sẽ là hành trang, bài học quý giá cho nhiều bạn khác sẽ và đang bắt đầu bước vào tuổi thanh xuân.
Những trăn trở, chia sẻ của các bạn có thể gửi về chuyên mục Góc nhìn trẻ theo địa chỉ thanhniengiaoduc@thanhnien.vn.
Các bài viết được đăng tải trên mục Giới trẻ/Góc nhìn trẻ của Thanh Niên Online sẽ được chi trả nhuận bút theo quy định của báo.
|
Bình luận (0)