'Già gân': U.60 mải mê bắt cướp

Lê Vân
Lê Vân
10/02/2022 07:08 GMT+7

Sau 3 năm im ắng, 'hiệp sĩ' 55 tuổi Trần Văn Hoàng, người từng lãnh trọn nhát dao chí mạng trên đường phố khi ngăn kẻ cướp giật, tủm tỉm cười: 'Đời tui chỉ có 2 việc: phụ vợ bán hàng và bắt cướp, bỏ sao đành'.

Cách đây 3 năm, “hiệp sĩ” Trần Văn Hoàng trở thành “từ khóa” gây sốt ở Sài Gòn. Sự cố khi giúp người dân bắt cướp năm 2018 của ông và cộng sự là nhóm “hiệp sĩ” Q.Tân Bình đã khiến 2 người chết, 3 người trọng thương, bản thân thì bị đâm tưởng như không qua khỏi.

Những ngày này, trên đường phố Sài Gòn, ở tuổi gần 60, ông Hoàng vẫn giữ nguyên nhiệt huyết và trái tim “thấy chuyện bất bình chẳng tha” cùng những cộng sự trong nhóm “Hiệp sĩ Tân Bình”, tham gia nhiều nhóm “SOS phòng chống tội phạm” liên khu vực từ TP.HCM đến các tỉnh thành khác trong cả nước.

Ông Hoàng (phải) bàn giao tội phạm cho công an

Tư liệu

“Tổng đài SOS” trên đường phố

“Nếu không chết được thì phải mạnh mẽ hơn”, đó là điều mà ông Hoàng đã truyền cảm hứng cho những người anh em gọi ông là “chú”, là “bố” khi đối đầu với tội phạm.

Cùng lúc giữ đường dây nóng cả trên tin nhắn lẫn điện thoại của các nhóm phòng chống tội phạm tại TP.HCM, 2 chiếc điện thoại của ông Hoàng thường xuyên ở trạng thái sắp hết pin. Nhưng riêng ông thì luôn như cục pin bền bỉ không cần sạc điện. Trên 2 chiếc điện thoại của ông Hoàng, mới vài phút mà hàng loạt tin nhắn “Chú Hoàng ơi cứu con…” liên tục hiện lên. Ông kể tháng 12.2021, nhóm ông hỗ trợ đưa về nhà hàng chục nạn nhân các vụ buôn bán, bắt giữ người trái phép qua Campuchia.

Ở tuổi 55, ông Hoàng vẫn mải mê rong ruổi khắp các nẻo đường Sài Gòn, hễ thấy nghi vấn có tội phạm là ông và cộng sự theo dấu, đeo bám để tóm gọn. Mới nhất trong Tết dương lịch 2022, ông Hoàng giúp một nạn nhân bị móc điện thoại ở chợ Tân Thới Nhất (Q.12).

Điện thoại của ông Hoàng luôn đầy ắp tin nhắn cầu cứu của người bị hại

Lê Vân

“Nạn nhân báo mất điện thoại có định vị, anh em truy theo đến dãy nhà trọ trên đường Tân Thới Nhất 13 (Q.12). Lúc này đối tượng biết anh em đang truy bắt nên cầm điện thoại trả lại cho nạn nhân đồng thời xin lỗi, và mong tha thứ. Nạn nhân cũng chấp nhận. Anh em thấy đối tượng có hối cải, lại chở theo 2 con còn nhỏ nên chỉ nhắc nhở và không giao công an”, ông Hoàng kể. Trên Facebook cá nhân, ông Hoàng liên tục chia sẻ các vụ việc “không ngờ tới” xảy ra tại TP.HCM mà nhóm ông ngăn chặn được như cách “đá xế”, móc đồ, lừa đảo dàn cảnh trên đường… để người dân cảnh giác.

Đời bắt cướp của ông Hoàng bắt đầu từ năm 1995, khi ông đi đường và thấy người ta la có cướp. “Lúc đó chẳng kịp nghĩ, cứ dí theo, đạp xe ngã rồi đá dao, khống chế đưa 2 tên cướp về công an phường. Thấy việc này cũng “hay hay”, bản thân lại có chút võ luyện từ bé nên sau đấy cứ gặp cướp là dí”, ông kể.

Ông Hoàng quê Bình Định vào Sài Gòn từ những năm 1980, làm nghề chạy xe ôm, xích lô, “thợ đụng” (đụng gì làm nấy). Sau lần đầu tiên tình cờ bắt cướp trên đường, ông Hoàng tiếp tục làm “Lục Vân Tiên” trên đường phố Sài Gòn một mình thêm 10 năm nữa. Tình cờ năm 2010, ông gặp Nguyễn Văn Phúc cũng có “máu hiệp sĩ” nên đã hội tụ các anh em khác khắp TP.HCM lập nhóm “Hiệp sĩ Tân Bình”.

Anh Phúc, năm nay 36 tuổi nhưng có thâm niên 10 năm bắt cướp chia sẻ: “Nhóm Hiệp sĩ Tân Bình chỉ là nhóm nhỏ, ban đầu là hỗ trợ người dân bắt cướp, sau này dựa vào kinh nghiệm, chúng tôi còn giúp người bị hại tìm lại đồ bị trộm, cướp của người dân. Anh Hoàng như đàn anh, bậc cha chú mà các anh em trong nhóm đều rất trân trọng vì đam mê và sự nhiệt thành trong phòng chống tội phạm ở TP”.

Phụ vợ bán nón

Lê Vân

Đời thường của “hiệp sĩ”

Buổi chiều muộn một ngày đầu tháng 1, bà Nguyễn Thị Xí (55 tuổi) vợ “hiệp sĩ” Hoàng kiên nhẫn ngồi đợi chồng đến phụ thu dọn 2 kệ mũ trưng bán. Ông Hoàng gãi đầu, bối rối xin lỗi bà xã vì lại về trễ. Bà Xí chỉ “nhắc nhẹ”: “Đợi ông từ 6 giờ chiều tới giờ rồi đấy”. Vợ của “hiệp sĩ” dáng nhỏ thó, lui cui cùng chồng lau bụi các loại nón rồi xếp gọn vào thùng. Ông Hoàng bảo: “Bả chưa tới 40 kg nên tôi phải phụ bưng thùng nón, đẩy xe qua đường về nhà trọ. Không có tui thì bả làm một mình cực lắm”.

Một ngày của “hiệp sĩ” Hoàng bây giờ là phụ vợ bán các loại mũ bảo hiểm, mũ chống nắng ở vỉa hè. Sáng, ông giúp vợ đẩy xe hàng rong ra treo bán. Tối, thu về. Thời gian chính trong ngày, ông trực đường dây nóng trên các nhóm mạng xã hội phòng chống tội phạm của TP và liên khu vực.

Ông Hoàng (phải) và cộng sự trẻ trong nhóm “Hiệp sĩ Tân Bình”

Lê Vân

Suốt gần 30 năm nay, bà Xí đã quen cảnh chồng “lang thang đi bắt cướp” có khi mấy ngày liên tục không thấy về nhà. Người phụ nữ quê Bình Định nhỏ nhẻ nói: “Ổng đi vậy là bình thường. Nguy hiểm thì xác định mấy mươi năm nay rồi, sau cái đợt suýt chết thì ổng còn mê hơn nên kệ, ổng còn sức thì còn đi. Tui ủng hộ vì việc làm của ổng có ý nghĩa, giúp được cho xã hội, nhất là mấy người bị hại”.

Thêm một cái tết xa xứ của cặp vợ chồng U.60 ở TP.HCM. “Hiệp sĩ” Hoàng bộc bạch: “Gia đình tôi bao lâu nay chưa biết nghỉ đón tết là gì vì kinh tế eo hẹp. Thêm nữa, mình bỏ nhóm bắt cướp thì anh em mất lửa nên dù già nhất cũng ráng phụ anh em được cái nào hay cái ấy”.

Cả nhà làm thiện nguyện

Đợt dịch Covid-19 vừa qua, cả gia đình 3 người nhà ông Hoàng đều “bỏ nhà” đi thiện nguyện tại các bếp ăn, trung tâm từ thiện khắp TP. “Làm ở đó rồi phải ở lại để tránh lây lan dịch. Mệt nhưng vui vì giúp được chút ít cho TP mùa dịch”, bà Xí nói.

Ở tuổi xế chiều, hai vợ chồng “hiệp sĩ” vẫn thuê 2 phòng trọ nhỏ, một để đồ bán, một để ngủ với giá 4 triệu đồng/tháng. Họ có một người con trai đã có gia đình, cũng thuê nhà ở H.Hóc Môn. Bà Xí kể thêm: “Người ta đồn ổng làm “hiệp sĩ” giàu. Nhưng mãi tới năm 2018, khi ổng bị đâm trọng thương nhờ nhà hảo tâm giúp đỡ mới mua được miếng đất trong hẻm sâu ở Củ Chi. Giờ thì tới đâu hay đó thôi”.

Suốt gần 40 năm sống nhờ vỉa hè, bà Xí là trụ cột gia đình vì ông Hoàng làm “thợ đụng” ai kêu gì làm nấy nên thu nhập không ổn định. Ông lại thêm cái “nghiệp” bắt cướp rước vào thân nên lúc nào cũng bận rộn với mấy cái điện thoại trong túi. Phương tiện bắt cướp của ông là chiếc xe trầy trụa, căm, vành xe méo liên tục vì té khi rượt đuổi cướp. Vậy mà cứ nghe tin báo là ông lên đường. Ông Hoàng tâm sự: “Nếu ai cũng sợ, xem đó không phải việc của mình thì những người bị hại sẽ cô độc lắm. Có lúc tôi đã muốn dừng lại bên lề đường này, chỉ tập trung phụ vợ bán hàng rong qua ngày. Nhưng tính đi tính lại, cuộc đời tôi có ý nghĩa và niềm vui mỗi ngày chính là nhờ hai tiếng “hiệp sĩ” mà bà con thương tặng bấy lâu nay”. (còn tiếp)

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.