Hương vị quê hương: Nghe chồng thưởng thức thịt dê...

21/03/2020 20:15 GMT+7

Phố khuya. Đường Nguyễn Tự Tân (TP.Quảng Ngãi) lặng ngắt. Khuya thì lặng là tất nhiên. Vậy mà chúng tôi bụng sôi lên vì đói. Gần trăm cây số đường tiễn một người bạn đi xa, có ai kịp ăn uống gì.

Đây rồi, trong ánh đèn vàng, mấy chữ “Quán Ba Hưng” hơi mờ nhưng chúng tôi thấy rất rõ. Đang kiến bò trong bụng, gặp quán ăn thì mắt sáng rực cũng là… tất nhiên thôi.
Mà khuya quá rồi, nếu quán đóng cửa vì… tất nhiên thì buồn chết, bởi tôi đã thấy một nhân viên ngáp dài trong lúc thu dọn cái bàn cuối cùng. Thật may, anh chủ quán trẻ măng cười chào, mời chúng tôi ngồi, cô vợ xinh tươi ló ra: “Chỉ còn một ít dồi dê hấp trong tủ lạnh. Anh hỏi họ xem có thích không cái đã”. Câu nói ngầm ý rằng nếu ngồi đây, các anh không còn sự lựa chọn nào khác. Nghĩ, giờ này mà còn chọn với lựa chắc chẳng còn chút nhựa để sống. Chúng tôi liền gật đầu.
Chủ quán thật vui tính khi bảo dồi dê hấp là “tình yêu đầu đời”. Cho món dồi hấp tắm giây lát trong chảo dầu thì thành món dồi chiên. Đó là… đời thứ hai. Còn… đời thứ ba thì đưa lên “giàn hỏa” trong vài phút để thành món dồi dê nướng. Nghe “nướng” mới nhớ ra trời đang thả sương đêm. Âm đang thịnh. Phải nóng mới ấm bụng. Và chúng tôi chọn “tình yêu tập 3” - dồi dê nướng.
Có lẽ món này làm lợi cho thực khách nhất, bởi họ không phải mất tiền cho khoản mùi dê nướng đầy quyến rũ và nhiều cảm xúc. Thơm gì đâu, thơm hết câu diễn tả. Mùi thơm từ cửa bếp thơm lên, lan tỏa khắp sân quán. Rồi mùi thơm từ mũi theo “đường dẫn” thơm xuống dạ dày.
Không biết thực hư thế nào, nhưng đã từ lâu, thịt dê thường liên quan đến độ “yêu” mãnh liệt của cánh đàn ông, đến mức kết đọng thành nhiều giai thoại. Chẳng thế mà một “cây thơ” mới bén… mùi dê đã lên tiếng: “Vợ đang mặt ủ mày ê/Nghe chồng thưởng thức thịt dê liền cười”.
Một gã xưa giờ chẳng biết câu lục bát tròn méo ra sao nhưng chắc do mùi dê thơm quá cũng bốc lên, xăn tay áo nói để tao đối lại cho coi. Mà thiệt, dù là “lấy cơm chấm cơm” chớ có biến hóa gì đâu, mà thấy cũng ổn: “Nghe chồng thưởng thức thịt dê/Vợ đang mặt ủ mày ê liền cười”. Cả bàn vỗ tay khen. Được thể, gã vênh mặt lên nói làm thơ dễ ợt. Lâu nay tao không làm là vì tao… ém thơ chờ thời thôi.
Bốn đĩa dồi dê nướng được bưng ra “để cho bốn vị khỏi ai giành ai”, anh chủ vui tính lại đùa. Đĩa dồi được bài trí đẹp. Lại thêm một điều lợi nữa. Vừa rồi là “ăn” cái mùi khỏi tốn tiền. Giờ cũng khỏi tốn tiền cho việc “ăn” cái thẩm mỹ. Cạnh những khúc dồi nhỏ nhắn bén lửa than trở màu cánh gián là mấy chị em lá mơ, rau húng, hành, ngò tươi rói. Vài tép sả trắng nõn pha xanh nhạt như đang nhìn thực khách, cái nhìn thật gọi mời.
Dồi dê ngọt cái ngọt của thịt đùi, mềm cái mềm của những ngọn cỏ lá non tơ trên núi cao. Ăn kèm với vài loại rau trong đĩa, chấm với mắm nêm thôi nhưng cái lưỡi vẫn nghe… lao xao nhiều thứ lắm. Đó là hỗn hợp gia vị đã tẩm ướp vào thịt sau khi xay nhuyễn để dồn vào ruột dê. Mùi đậu xanh thơm hiền lành; mùi ngò gai thơm dìu dịu; mùi hành thơm rõ rệt đến mức nghe từng chút nồng nàn; mùi lá tía tô thơm phảng phất, gợi ấm áp giữa đêm khuya lành lạnh.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.