Độ tháng 2, tháng 3 âm lịch, vùng trung du xứ Quảng quê tôi bước vào mùa mía đường. Bánh tráng nhúng đường non là thức quà vặt đặc sản một thời tuổi thơ nghèo khó, là nỗi mong chờ của nhiều thế hệ trẻ em làng tôi và đặc biệt in sâu trong trí nhớ người xứ Quảng một thời.
Món bánh tráng nhúng đường non tưởng giản đơn nhưng thật ra được chuẩn bị từ rất lâu, bắt đầu từ việc tráng bánh.
Ngày ấy, những năm lúa mùa trúng đậm mới có được những chiếc bánh gạo thơm ngon. Gạo mùa đem vo sạch ngâm kỹ và thay nước liên tục trong 2 - 3 ngày. Gạo xay nhuyễn sền sệt, tráng mỏng lên tấm vải căng tựa cái trống trên mặt nồi hấp, đậy kín vài phút cho chín rồi dùng cây gạt vớt bánh, nhanh tay trải trên một cái phên tre mang đi phơi nắng.
Bánh phơi khô được các bà các chị cất kỹ trong ghè, khi cần đến mới dùng. Bánh tráng trước khi nhúng đường non phải mang đi nướng trên lửa than củi đã quạt thật hồng. Nướng xong, dùng sợi lạt tre xâu lại thành chùm rồi đứng canh khi chảo nước mía đã chuyển qua chè hai, chè ba và đợi đúng lúc thành đường non tức chè chuyển từ màu trắng sang màu vàng mới nhúng bánh.
Thế nên sớm hay chậm tay một chút là bánh sẽ mất ngon. Bánh vừa cho vào chảo là nhanh chóng xách lên. Bánh nguội, đường non sánh lại, trên mặt bánh lúc đó có màu vàng óng long lanh thật bắt mắt. Vậy là không thể chần chừ được nữa, nhanh tay bẻ từng miếng bánh, nhẹ nhàng đưa vào miệng, xuýt xoa vị ngọt đầy quyến rũ.
Với nhiều người quê tôi, bánh tráng nhúng đường non giờ chỉ là thức quà ký ức. Những đám mía ngút ngàn xanh, những lò đường thơm mùi mật mía đã hiếm dần. Bất chợt chiều nay bắt gặp gánh mía ngang qua phố nhỏ, lòng lại thấy nao nao nhớ vị ngọt đường non, âm thanh giòn tan của tấm bánh luôn gắn với tiếng cười, xuýt xoa thời thơ ấu.
Bình luận (0)