Vẻ đẹp dưới ánh sáng trở nên lung linh hơn. Và nỗi đau phơi bày dưới ánh sáng cũng được xoa dịu, trở nên dễ chấp nhận hơn là cứ mãi ẩn mình chịu trận trong bóng tối. Đôi khi những vết thương phải được lật trở dưới ánh nắng mới có thể nhanh chóng khô mài. Điều này, sau nhiều năm thương tổn tôi mới vỡ lòng. May thay, muộn một chút, còn hơn là chưa bao giờ bắt đầu.
Bữa đó, chúng tôi có một cuộc hẹn ngắn ngủi trong quán cà phê quen hẻm nhỏ. Tôi chọn góc ngồi bên cửa sổ có cửa xếp dạng mành ngang, được kết bằng thanh nứa mỏng, phun sơn màu xanh ngọc dịu mát, buông từ trên xuống. Quán cà phê mang nét cổ điển duy nhất còn sót lại trong con hẻm. Hai vợ chồng chủ quán tóc bạc trắng, khuôn miệng lúc nào cũng móm mém cười. Trên kệ có vài cuốn sách đã nhuốm màu thời gian, nhưng có lẽ rất quý giá với ông bà, nên không nỡ bỏ.
Bạn đến, dù đã được báo trước, tôi vẫn lúng túng khi nhìn cái dáng đi "chấm phẩy" của bạn. Bạn cười, nói tôi khéo chọn góc ngồi. Tôi bối rối, chỉ là mình thích ngồi bên khung cửa, có thể ngó nghiêng ra bên ngoài, ngắm xe cộ miệt mài trôi qua. Nhưng rất tiếc, lúc này đã mười giờ hơn, khung cửa tràn nắng. Tấm mành được chủ quán tuột dây, hạ xuống gần mép song. Bạn đặt hai ly cà phê trên bàn, kêu tôi nhìn đi. Ánh sáng xuyên qua những khe hở ở mép nối giữa các miếng mành tạo thành những ray sáng tuyệt đẹp trên bàn, rọi lên hai chiếc ly thủy tinh. Là nhiếp ảnh gia, lúc nào bạn cũng mang theo máy ảnh. Và rồi, tôi đã có khoảnh khắc ngồi suy tư bên ly cà phê, những ray sáng xuyên từ mành cửa rọi lên tóc, lên vai. Bức ảnh đẹp tự nhiên, không cần chỉnh sửa bất kỳ chi tiết nào.
Ray sáng chính là điều tuyệt diệu nhất trong nhiếp ảnh. Chính khi ánh sáng tìm đủ mọi cách để len lỏi vào những khe hở của vạn vật, chiếu rọi phần sáng ít ỏi nhưng mạnh mẽ của mình lên mọi thứ, lúc đó, điều kỳ diệu của bức ảnh mới thực sự bắt đầu.
Bạn nói đó là lý do tại sao bạn luôn tìm những ray sáng tự nhiên hoàn hảo nhất cho bức ảnh, không phải loại ray sáng photoshop. Rồi từ ray sáng trong nhiếp ảnh, bạn cũng tìm được ray sáng cho cuộc đời tăm tối của mình. Tai nạn giao thông ập đến bất ngờ, tước mất một chân trái của bạn. Những ngày tháng mất mát tuyệt vọng đó, bạn giấu mình trong bóng tối. Mãi cho đến khi được nhìn ngắm bức ảnh chụp ray sáng len lỏi vào một hốc đá, nuôi nấng một mầm cây bé xíu xiu của người bạn chụp, bạn mới vỡ lẽ. Bạn "chấm phẩy" đến tận nơi nhìn ngắm cái mầm cây xíu xiu đó, từng ngày, cho đến khi nó cao lớn. Nhờ vết nứt trên hốc đá, ánh sáng rọi vào, mầm cây giờ đã thành một cái cây cao lớn thò ra bên ngoài, rễ đã ăn sâu vào lòng đất, lan xa.
Ray sáng ấy không chỉ cưu mang một mầm cây, nó còn sưởi ấm niềm tuyệt vọng trở thành mầm hy vọng trong bạn. Bạn trở lại đời, sống như chưa từng được sống.
Tôi nhìn lại bức ảnh bạn chụp mình trong góc quán. Những ray sáng dịu dàng bám trên vai như vỗ về, an ủi. Giây phút đó, tôi biết chấp nhận những mất mát, biết buông những giằng níu bấy lâu cứ ghim gút trong lòng…
Bình luận (0)