Những buổi chiều u ám, mây xám tự nhiên lại thèm cảm giác đi đâu đó. Chiều thứ bảy, lên Tân Bình thăm họa sĩ Suối Hoa.
Tranh: Bùi Suối Hoa |
Ngoảnh lại, đã hơn mười năm quen nhau. Có những nơi chốn đã lâu không ghé lại, đến lúc sực nhớ lại cảm thấy xa lăng lắc. Những ngày ấy, thường đi chung với nhà văn Nhật Tuấn và vài người bạn. Ngôi nhà đó, vẫn còn trong trí nhớ. Vườn cây râm mát. Chừng dăm năm trước, đã là nơi y trú ẩn lúc tuyệt vọng với nhan sắc người tình gai nhọn. Mệt mỏi. Não nề. Chán ngán. Những ngày ấy, đã xa.
Lên nhà Suối Hoa, ai làm gì thì làm, y lặng lẽ nằm dài trên võng treo tòng teng. Đọc sách. Nhìn mây trắng bay. Nghe tiếng chim ríu rít lướt qua nhánh xoài rợp mát. Mệt, thì ngủ. Có lúc đắm đuối với hàng loạt tranh treo trên tường. Nhìn no nê con mắt và thèm được vẽ. Cảm hứng chợt đến, thì vẽ. Thấy bạn bè vẽ, thì vẽ. Những bức tranh đầu tiên vẽ tại nơi này. Đã tìm thấy một ánh sáng mới trên con đường lầm lũi đi qua ngày tháng.
Từ ánh sáng đó, y bắt đầu vẽ. Và cảm nhận ra rằng sắc màu quái quỷ. Như bỡn. Như đùa. Có những đêm, mưa rả rích. Một cảm giác quạnh hiu. Đơn độc. Vùi đầu vào trang sách mãi cũng chán. Gấp sách. Và vẽ. Một không gian riêng biệt tạo dựng dưới mái nhà. Ở đó, có một gã mù đang lao nhanh trên đường cao tốc. Đang rú ga. Phóng xe bạt mạng ngoài xa lộ. Có một “tay mơ” dù không biết bơi nhưng dám cắm đầu xuống vực sâu cuồn cuộn sóng dữ. Y vẽ. Những màu sắc ném tung tóe lên toan. Những nhát cọ lướt ngon. Những đường bay sắc lẹm. Y vẽ. Như học tập đứa trẻ đứng trên đỉnh núi cất lên tiếng hú u oa của thuở mới lọt lòng. Như bắt chước đứa trẻ lang thang cỏ nội hương đồng thả vút cánh diều giữa chiều giông bão.
Vẽ là một cách giết thời gian nhanh nhất. Cảm hứng tràn trề ùa đến. Dẫn đi. Đi đâu? Chẳng rõ. Mà cần gì phải nghĩ ngợi. Vẽ là dành toàn tâm toàn ý trong phạm vi khung vải đang đặt trên giá, đang phơi bày dưới nền nhà.
Vậy đó, sau vài giờ đồng hồ ngồi vẽ, tưởng chừng như đã có thể ngủ yên với tranh đã vẽ. Cái sự vẽ đã ngốn hết thời gian đêm qua. Đêm ấy, ngủ ngon lành cùng sắc màu.
Sáng hôm sau, trước lúc xuống giường, đã nghĩ đến ngay phải xem lại bức tranh mới vẽ. Ắt hài lòng. Ắt toe toét cười. Sung sướng. Vẽ tranh còn có cái thú đó. Thích xem lại tranh vừa vẽ xong. Mỗi lần xem, tự mình gật gù. Ngó tới, ngắm lui. Chà, nét vẽ thần sầu quỷ khốc. Bước đến chỗ đêm qua đã treo bức tranh. Nhắm mắt lại. Định tâm. Thở sâu. Chỉ một giây sau, mở mắt. Con mắt ném ngay cái nhìn vào bức tranh. Đột nhiên cười ngặt nghẽo: “Ủa? Ròng rã cả đêm chỉ thế này ư?”. Thất vọng não nùng. Cảm hứng tụt dốc. Bong bóng xì hơi. Chìm nghỉm. Thẫn thờ. Tranh xấu không thể tưởng. Xấu đến độ ma chê quỷ hờn. Không một chút bối rối. Xóa toẹt. Không nương tay. Không thương tiếc. Lại vẽ. Lại quay về điểm xuất phát. Đi lại những bước đầu tiên. Cảm hứng vẫn tươi ngon như lúc ban đầu. Vẽ những gì mình thích.
Kinh tởm nhất vẫn là tranh sao chép. Dù có chép đúng y chang từng hạt bụi, từng sợi ánh sáng, từng mảng linh hồn nhưng vẫn vô hồn. Thích xem một bức tranh của đứa trẻ mẫu giáo hơn là nhìn bản sao cả một kiệt tác. Ai cũng vẽ được, nếu muốn, nếu ý thức rằng, tự mình nghĩ đẹp là đẹp chứ không kỳ vọng người khác cũng nhìn thấy đẹp như con mắt của mình đã thấy đẹp.
Vẽ để thỏa mãn một nhu cầu tự thân. Cho mình. Chính mình. Chứ không vì ai khác. Vậy tại sao lại bị chi phối bởi khen chê của người khác? Đêm qua, ngốn hết một đêm dài vào tranh vẽ. Rồi hài lòng. Cẩn thận treo lên tường. Tranh đẹp quá. Vì thế, giấc ngủ nhiều mộng đẹp. Cỡ các danh họa cũng chỉ vẽ đến thế. Kiêu căng chưa? Tự mãn chưa? Tự mình khen mình cho nó sướng bởi cả đêm vật lộn hùng hục với màu sắc đến đứ đừ đư thân xác. Mình khen mình là sự tỉnh táo, khó chết. Dễ chết nhất là sự ngộ độc bởi lời khen vô tội vạ của kẻ khác.
Quái quỷ. Sắc màu quái quỷ. Như bỡn. Như đùa.
Bình luận (0)