Ngày gió biết cười - Truyện ngắn của Trúc Thiên

24/12/2017 07:55 GMT+7

1. Ngày Lãng nhận được thông báo công tác, là ngày mà Hà Nội trở gió, lạnh se se, hoa sữa thôi không còn nồng nàn khắp phố.

Thay vào đó đám cúc họa mi trổ bừng sắc trắng tinh khôi. Những đóa cúc họa mi trốn ngày chớm đông, theo Lãng từ phương Bắc vào thành phố miền Nam ấm áp này, làm quà tặng các chị đồng nghiệp của trụ sở chính.
Tuổi trẻ của Lãng là những ngày heo may giăng đầy góc phố, cùng đám bạn thân, ngồi bệt bên bờ hồ, kể nhau nghe những câu chuyện đời, chuyện người, chuyện ta, để rồi hít hà cái không khí lành lạnh, xoa hai bàn tay nóng đều rồi ướm lên đôi gò má, nghe đêm Hà Nội bình yên quá đỗi.
Người Hà Nội không vội được đâu, Lãng không quen cái nhịp sống hối hả của mảnh đất phương Nam này. Ngay cái hôm đầu tiên lên trụ sở để nhận công việc, cậu nhóc đến từ phương Bắc đã một phen khiếp hãi khi nghe bà chị hướng dẫn liến thoắng.

tin liên quan

Bồng bềnh mây trắng - Truyện ngắn của Ái Duy
Mưa gió rả rích từ đầu hôm trước nhưng nhà xe vẫn đón khách đi Đà Lạt đúng hẹn vào sáu giờ sáng. Tôi là người cuối cùng bước lên xe, thứ chín, giày nhựa đi mưa ba lô nhỏ gọn sau vai.
Khiết Lãng phải không? Tên hay hen! Đại thể là “nỗi quên trong sáng” à! Chỗ này của cậu đây, hồ sơ tài liệu tham khảo đó, cậu có một ngày để đọc, mai chị sẽ bắt đầu hướng dẫn, chị hỏi mà không trả lời được là cứ thế mà quy ra đồ ăn nha. Cậu coi như may mắn lắm đấy, chị hướng dẫn biết bao nhiêu trưởng nhóm từ các chi nhánh rồi, kết quả thi lúc nào cũng… rớt!
Kinh cả đầu óc, Lãng muốn lảo đảo đứng không còn vững. Khó khăn lắm Lãng mới ngồi vào vị trí này, công ty lớn ai cũng khao khát, giờ nghe chị nói, Lãng bỗng thấy mình thèm về lại cái góc phố bên bờ hồ, nghe gió mùa the thắt lạnh, vẫn là bình yên hơn nơi này.
Chị ngoảnh đi cùng bó cúc họa mi, nở nụ cười duyên, vẳng bên tai Lãng vẫn còn nghe cái giọng lanh lảnh ấy. Ơ hay, thằng nhóc chắc vét hết hoa của Hà Nội mang vào à, ngập trời cả công ty.
2. Này cậu nhóc, kiểu theo ngoài ấy nói cậu cũng ngon giai lắm, khắp cả cái trụ sở, mấy phòng ban cứ lấp ló vài cô lượn lờ dòm ngó đấy, coi được không thì làm rể Sài Gòn luôn đi.
Này nhóc, chị có con bé em, nó thấy hình mày, nó nhảy dựng đòi làm mai làm mối, rõ khổ chưa, thời buổi gì mà hễ trai xinh tí là con gái lại lúng liếng nháo nhào cả lên.
Này nhóc, có anh trai nào ngoài ấy, kiểu ế già như chị giới thiệu cái coi, chị mày khổ lắm rồi, rổ rá còn có cái mà cạp đôi, chị vẫn mình ên, lẻ loi. Ông bà mình nói mấy người già ế như chị khó tính lắm, liệu hồn đậu rớt kỳ này nằm trong tay chị đó nghen.
Này nhóc… luôn luôn là câu mở đầu nghe riết phát cáu.
Lãng cũng đâu còn nhỏ, hai tư rồi, cao cả thước tám, nhóc gì nữa mà nhóc nè trời.
Chị vẫn cứ liến thoắng, đan xen giữa những lời hướng dẫn là cái véo tai, bẹo mũi khi Lãng còn mơ hồ với đống tài liệu. Giữa những bữa cơm trưa “hình phạt”, mà theo như mỹ từ chị dùng “cơm tình thân”, là những câu chuyện đời của Lãng, chuyện Hà Nội. Chị luôn háo hức lắng tai nghe, rồi gù gật, hứa ngày nào đó sẽ đón một mùa gió thênh thênh với Lãng ngoài ấy.
3. Chị ba mươi, tóc ngang đôi vai gầy, trắng xanh xao, sống mũi thanh tao, vóc người nhỏ nhắn.
Chị ào ào đến, ào ào đi. Nơi chị ghé qua lúc nào cũng rộn vang tiếng cười. Nhưng khi bắt tay vào công việc, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói trầm xuống hẳn, chỉnh tề lạ thường.
Người ta bảo chị khó tính lắm, trước khi nhận hướng dẫn một trưởng nhóm nào đều phải đọc kỹ hồ sơ cá nhân, xem bảng thành tích, xem cả những hoạt động xã hội đã tham gia. Nhưng một khi chị đã nhận thì sẽ dốc lòng mà truyền đạt. Kinh nghiệm của chị là thứ quý giá, trong cả công ty không mấy ai có được. Chị gắn bó với nơi này từ những ngày đầu thành lập, khi mới chỉ là cô bé sinh viên mày mò làm thêm, sau này ra trường chị gần như cống hiến cả thanh xuân cho sự phát triển của công ty. Giờ ngoảnh lại nhìn bạn bè cùng trang lứa đã ổn định chuyện gia đình, chị hay cười buồn, có lẽ tại người đàn ông tử tế của chị chưa kịp đến, giờ ngoài đường kẹt xe nhiều mà, chắc đang bị dính cái ngã tư, hay vòng xoay nào đó thôi.
Có những buổi chiều tối, Lãng rã rời uể oải rời khỏi bàn, ra về, ngang qua phòng chị, vẫn thấy đèn sáng, tiếng gõ máy tính vẫn đều đều.
Không dưng mà trong lòng Lãng xót xót.
4. Nếu cho chị chọn một nơi nào đó không phải là Sài Gòn để sống, chị chọn nơi nào. Lãng buông câu hỏi vào một tối hai chị em thơ thẩn hóng mát cạnh bờ sông Bạch Đằng.
Chị chọn Hà Nội nghen. Ơ hay, chị dễ dụ thế. Thế cái đứa nào thỏ thẻ với chị nơi ấy bình yên lắm mà. Bình yên nhất chỉ là nhà mình thôi chị à. Người ta có nhà mà đôi khi không muốn về. Có người lại chẳng thể về nhà. Còn chị... ờ... chị đâu có nhà mà về. Thèm lắm! Mà nào giờ chị chỉ biết có sơ và cô nhi viện thôi hà. Giọng chị nhỏ dần, ngập ngừng. Ánh mắt xa xăm phía dòng sông sóng sánh, hắt hiu ánh đèn. Gió gợn sóng lăn tăn, lạnh khẽ khàng.
Sơ nói, chị được đặt trước cổng nhà thờ đâu tầm giữa tháng chín năm ấy, ngót nghét giờ cũng ba chục năm rồi. Chị lớn lên cùng những đứa trẻ giống như mình, tứ cố vô thân, cù bơ cù bất. Rồi cứ thế đứa cũ dạy đứa mới, đứa lớn chăm đứa nhỏ, hằng ngày tụi chị phụ việc cho mấy sơ, bắt đầu tập đan, tập may đồ, tập làm đồ mỹ nghệ bằng mây tre nứa. Chừng mười tám, tụi chị sẽ tự lập, ra khỏi cô nhi viện, bươn chải mà sống, đứa nào dư dả rủng rỉnh chút đỉnh thì quay về gửi mấy sơ có thêm kinh phí mà nuôi những đứa đến sau. Vậy đó, chị còn may mắn hơn so với nhiều đứa phải ngược xuôi bôn ba lề đường hè phố. Mà chị có nhiều anh chị em nhất thế giới đó nha, cứ rỗi rãi là chị lại về viện, phụ mấy sơ chăm nom các em. Thấy mình cũng đâu nhất thiết phải có một ai đó đi chung đoạn đường đời này. Nhỡ may mình chẳng đem đến cho người ta hạnh phúc. Vậy là mình có lỗi quá chừng.
Chị dứt lời nhẹ tênh. Ngẩng lên nhìn đêm chi chít sao. Một đêm giữa tháng mười hai, ngoài phố rộn ràng áo len áo ấm, xanh đỏ tím vàng, đèn mắc giăng ngang. Sắp Giáng sinh rồi, mùa an lành với nhiều vọng ước cho gia đình, cho tình thân, cho những hoài bão của thanh xuân đời người.
Lãng nhìn người con gái cạnh mình. Giữa những nghiệt ngã của cuộc đời, người con gái ấy vẫn nhẹ nhàng đón nhận, điềm nhiên bước qua. Cái chữ thèm khi chị nói về ngôi nhà mình hằng khát khao, khiến Lãng nghẹn giọng.
Chị yên lặng nhìn dòng sông đêm đen nghịt, mờ ảo những giề lục bình, xuôi theo con nước lững lờ trôi.
Tự dưng Lãng muốn nắm nhẹ bàn tay người con gái này, để cô không còn thấy chơi vơi giữa cuộc đời trăm ngàn lối rẽ. Hay Lãng muốn kề vai mình, cho người con gái này gối đầu lên, để cô ta không còn thấy nặng nhọc giữa bôn ba dặm trường mưu sinh.
Mà Lãng chỉ ngập ngừng, nhìn người con gái này, rồi lặng yên…
Gió bát ngát.
5. Giáng sinh Sài Gòn, khắp phố nghẹt cứng, người ta hối hả cho những cuộc vui đã được định sẵn. Gã trai phương Bắc lóng ngóng chẳng biết làm gì để đón một Noel lần đầu xa xứ.
Vài cuộc điện thoại thăm gia đình, thêm gần chục phút cho mấy đứa bạn thân đang hả hê với cái rét căm của Hà Nội. Nhìn bọn bạn xúng xính áo măng tô, hít hà quẩy nóng, túm tụm bờ hồ, Lãng nghe thương nhớ Hà Nội rát lòng.
Ai xa Hà Nội lại không da diết về những mùa rét căm, gió phả vào mặt những tê tái của khí trời. Bọn trẻ xuýt xoa hít hà vậy chứ mỗi bận rét về lại thập thò í ới nhau cùng xuống phố. Lâu dần thành cái nết đặc trưng của người Hà thành.
Từ chiều đã không thấy chị ở công ty, điện thoại thì mãi chẳng bắt máy. Lãng dò hỏi thì biết năm nào chị cũng mất tích bí ẩn như vậy vào ngày Giáng sinh, riết rồi chẳng ai quan tâm chị đi đâu, làm gì, thể nào sáng mai chị cũng xuất hiện với cơ man bánh kẹo đầy cả một giỏ xách.
Lãng rời khách sạn, lững thững theo dòng người, ra phố đi bộ, chen chúc ồn ào để thấy mình không lạc lõng với ngày vui này. Bàn chân xuôi ngược như thế, lại dẫn về ghế đá cũ, cạnh bờ sông ngày trước.
Chỗ cũ, bờ sông, không gặp không về.
Lãng cất điện thoại vào túi sau khi nhắn cho chị dòng tin nhắn ấy. Chẳng biết tại sao mình làm vậy. Chỉ là giây phút này Lãng muốn gặp chị. Chỉ là muốn biết chị đã làm gì, ở đâu. Chỉ là muốn thử xem, Lãng có chút ít vị trí nào trong lòng chị mà thôi. Chỉ là… ừ thì chỉ là, Lãng bắt đầu sốt ruột…
Đợi chờ một người, mà không biết tại sao mình lại trông mong. Chẳng thể tìm một lý giải cho sự quan trọng của người ta đối với mình. Cái cảm giác lẫn lộn hàng vạn câu hỏi nó khiến Lãng mơ hồ nhận ra sự khác lạ của lòng mình. Ấy là gì? Có ngốc lắm không khi mình nhắn vậy?
6. Chị đến, nhẹ nhàng ngồi cạnh bên, bẹo vào tai Lãng, khi cậu trai khẽ nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xanh xao ấy.
Chị phải chạy hụt hơi đến đây đấy, lần đầu tiên có một người kéo được chị rời khỏi cô nhi viện vào đêm Giáng sinh. Nếu là người khác đọc tin nhắn, họ lại nghĩ mình yêu nhau. Còn chị à, chị nghĩ cậu nhóc này lại thấy đơn côi giữa đêm bình an rồi.
Tại sao… chị không nghĩ như người ta.
Lãng quay hẳn về phía người con gái mà mình đã chờ đợi cả đêm nay, chắc cô chẳng biết, đi qua những lần vụn vỡ con tim, Lãng cũng chưa chờ đợi ai vào cái đêm đặc biệt này, bằng cái cảm giác tựa hồ trống rỗng mà vô cùng ấm áp. Ấy là khi cô đến. Lãng thở phào nhẹ nhõm, từ giây phút này, Lãng mới thấy Giáng sinh an lành là đây.
Ngốc à, không có uống tí bia rượu nào chứ, em đừng dọa chị nha, chị không biết làm gì với người say xỉn đâu đấy. Chị lay lay vào vai Lãng. Này nhóc, chị có đem đến bánh kẹo, hai chị em mình ăn lễ thôi.
Thì cứ như người ta nghĩ đi. Mình yêu nhau cũng có gì đâu? Lãng thích chị. Rất thích chị. Lãng chạm khẽ tay chị, bàn tay gầy gò, nhỏ nhắn.
Thích một người với yêu thương một người nó khác xa nhau lắm Lãng à. Trong một khoảng thời điểm bất chợt của thanh xuân, mình có thể thích bất cứ người nào đó. Nhưng yêu thương là một chặng đường dài đằng đẵng mà đôi khi phải dành cả đời cho nó. Nên thôi, đừng bồng bột vì chị nghen.
Chị rụt tay. Lãng xao xác lòng. Đường về diệu vợi mênh mông.
Cả đoạn đường về chẳng ai nói với ai lời nào. Cứ mải miết song hành qua những con phố khuya lắc mà vẫn đầy ắp người hào hứng mừng thánh lễ.
Chị nhìn Lãng cái nhìn hun hút. Mãi sau này, nhiều năm nữa, chắc chẳng bao giờ Lãng quên được ánh mắt ấy.
Ngày gió biết cười, ta sẽ thành đôi.
Chị bẹo mũi Lãng, rồi quay đi. Để lại gã con trai thẫn thờ nhìn với theo.
Đêm đó, Lãng mơ những cánh hồng khẽ rung rinh trước gió.
7. Lãng cầm trên tay kết quả đậu đợt thi sát hạch cho chức vụ mới, cùng mã code chuyến bay về lại Hà Nội. Cảm xúc vui buồn xen lẫn với hình ảnh người con gái tóc ngang bờ vai.
Mảnh đất phương Nam ấm áp không chỉ cho Lãng những kiến thức hữu ích trong công việc, mà còn gieo vào tim Lãng một tình yêu da diết. Khoảng cách lớn nhất trong tình yêu này, không phải là tuổi tác, chẳng phải là địa vị, càng không thể là một ngàn bảy trăm mười chín ki lô mét trải dài từ Hà Nội vào tận Sài Gòn, mà là chiều dài của nỗi nhớ.
Ghế đá cũ, tin nhắn như xưa và Lãng lại đợi…
Trăng tròng trành theo từng con sóng, lòng sông dát bạc sánh ánh đêm, mấy giề lục bình vẫn mải miết phận đời lênh đênh chìm nổi. Ngoài kia, phố xá hối hả của ngày lễ Tình nhân. Ngoài kia, người ta nắm tay, từng cặp hạnh phúc song đôi. Ngoài kia chắc cũng có một người đợi một người như Lãng đợi chị.
8. Chị đến, nụ cười nhu mì và đằm thắm. Lãng từng nói người Hà Nội không vội được đâu mà. Ờ thì không vội đâu.
Lãng khoác chiếc áo len lên người chị, khẽ vén mái tóc chấm vai, nhìn gương mặt trắng xanh xao mà nỗi thương yêu dâng trào.
Ơ hay, hoa hồng là một, kẹo ngọt là hai, Lãng chẳng giống ai, tự nhiên tặng áo. Chị lại liến thoắng như buổi đầu gặp Lãng.
Lãng mỉm cười.
Lãng bảo mẹ gửi gấp vào đây một chiếc áo ấm cho con dâu mẹ đấy. Mẹ lo tới lo lui sợ cô ấy chẳng thích, sợ không vừa… Ngoài Bắc, mẹ chồng mà chọn áo cho nàng dâu, là coi như đã ưng cái bụng rồi đó nha.
Lãng nhìn người con gái mình thương đang ngơ ngác ấp úng. Chìa vội cành hoa hồng đưa lên. Lãng cũng thèm một mái nhà, mà phải là có hai đứa mình.
Lãng nín thở, nhìn và đợi.
Một sớm mai bình yên nào đấy, trời thủ đô trở gió se se lạnh, Lãng sẽ choàng chiếc khăn vào cổ chị, khoác cho chị chiếc áo măng tô đúng chất Hà Nội, rồi nắm tay chị, thong thả dạo quanh bờ hồ, nhìn đám sương sớm mờ ảo nghiêng nghiêng mặt nước, nhìn những cụ ông cụ bà bên chén trà ấm nóng kể chuyện thời trẻ, nhìn tình yêu mình gõ những bước an nhiên qua quãng đời thanh xuân.
Lãng sẽ chở chị đi vòng quanh Hà Nội vào những mùa hoa sữa nồng nàn khắp phố. Lãng sẽ cùng chị túm tụm với đám bạn, chọn một góc bờ hồ, thả những câu chuyện tình yêu, hạnh phúc, rất đời thường này vào đêm tĩnh lặng của Hà Nội, nghe yêu thương vang dậy theo từng nhịp tim.
Lãng sẽ…
Ơ mà, Lãng sẽ không gọi là chị nữa đâu, vậy giờ mình gọi nhau là gì?
Người con gái ấy nhìn Lãng bằng cái nhìn tin yêu, khẽ bẹo vào mũi cậu con trai đến từ phương Bắc có trái tim nồng ấm…
Thì mình gọi nhau là cưng, ở Sài Gòn người ta thương nhau gọi nhau vậy đó…
Những cánh hồng nhẹ lay trên tay người con gái ấy.
Với Lãng, hôm ấy là ngày gió biết cười…
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.