23.000 tù nhân viết tự truyện: Người đàn bà bị bóng đêm săn đuổi

11/10/2012 03:50 GMT+7

Trần Thị Hoàng Mai, cây bút nữ đoạt giải nhất cuộc thi viết tự truyện của các tù nhân hiện đang sống những ngày cuối cùng trong giai đoạn cuối của một nạn nhân HIV. Cuộc đời của chị có lẽ là một dòng sông nước mắt...

Trao đổi về cây bút nữ đặc biệt này, nhà văn Đặng Vương Hưng không giấu nổi xúc động khi nhận xét: Trần Thị Hoàng Mai (thụ án 7 năm tù về tội tàng trữ trái phép ma túy ở trại Thanh Xuân, Hà Nội) có khả năng viết văn thật sự, tự truyện Bước về phía mặt trời của chị đã thuyết phục người đọc bởi thân phận của một phụ nữ khốn khổ, suốt đời chỉ gặp những điều không may mắn, vì bị cái ác và cái xấu săn đuổi, vì điều ngang trái và sự oan ức đeo bám.

Cuộc đời của Mai, từ khi còn là một cô bé ngây thơ, trong trắng, đến khi tới tuổi làm vợ, làm mẹ..., dường như luôn phải “sống trong nước mắt”, tương lai với chị luôn mịt mờ. Khi cầm bút viết tác phẩm được giải nhất này, Mai đã chung sống với HIV gần 10 năm và đã chuyển giai đoạn cuối, thời gian với chị vô cùng quý giá, bởi nó chỉ còn được tính từng ngày.

Trong tự truyện của mình, Mai cho biết chị lớn lên ở Hà Nội. Lúc chị sáu tháng tuổi, người mẹ ngoại tình, bỏ lại đứa con thơ khát sữa khóc ngằn ngặt đêm ngày cho chồng, rồi đi biền biệt. Sau đó hai người đưa nhau ra tòa, người mẹ đã bỏ lại con cho chồng nuôi. Cha con Mai sống trong một căn hộ tập thể chật chội, dột nát và hằng ngày người cha bế con lang thang đi kiếm sống bằng nghề bán vé số dạo. Sau đó, người cha đi bước nữa, mẹ đón Mai về ở với người dượng để trông nom em và giúp mẹ bán hàng. Năm 16 tuổi, Mai bị một tên “yêu râu xanh” phá đời và từ đó Mai cứ trượt dài vào bóng đêm của ma túy và sa đọa.

 
Phạm nhân Trần Thị Hoàng Mai - Ảnh: NV Đặng Vương Hưng cung cấp

Dưới đây là một trích đoạn trong tự truyện của Mai: “Mười sáu tuổi, tôi bắt đầu biết ngượng ngùng, xấu hổ trước vẻ nhem nhuốc, lếch thếch của mình! Bắt đầu biết cảm nhận nỗi sợ hãi tột cùng mỗi khi gã cha dượng uống rượu - hắn lại chòng chọc nhìn xoáy vào cơ thể tôi bằng ánh mắt đỏ vằn chằng chịt những tia máu… Một ngày đầu năm, mẹ tôi nói rằng bà sẽ theo đoàn đi lễ chùa Hương trong 3 ngày mọi công việc của cửa hàng - mẹ giao cho tôi thay bà quán xuyến. Mẹ đi rồi, tôi cảm thấy e sợ hơn bao giờ hết! Trong lòng cứ âm ỉ gợi lên một linh cảm bất ổn chẳng lành…Đêm ấy, cha dượng và thằng em trai tôi ngủ trên căn gác xép, một mình tôi nằm ở nhà dưới trong cái lều quán dựng bằng cót ép. Nửa khuya, tôi đang ngủ say - bỗng giật bắn mình nhận thấy có một bàn tay thô bạo đang sục sạo trên cơ thể tôi.

Bộ râu hắn khiến khuôn mặt tôi đau rát! Cảm giác lờm lợm ghê tởm trào lên cổ tôi bởi mùi men nồng nặc bốc ra từ cái bóng đen gớm ghiếc kia! Quá kinh hãi tôi định hét toáng lên thì âm thanh từ miệng tôi chỉ còn là một tiếng ú ớ, nghèn nghẹt rồi đứt quãng… hắn bịt chặt miệng tôi lại bằng đôi bàn tay hộ pháp và sức mạnh của ma men.

Tôi cố sức vẫy vùng, cào cấu quyết liệt! Có lẽ hắn bị đau nên từ từ buông tôi ra. Tôi nhanh chân vùng dậy, hốt hoảng chạy tới rút then cài cửa và chạy thục mạng một mạch về hướng con đường cái… Phố xá vắng tanh, tôi thấy mình đang đứng trước cổng khu công viên lờ nhờ tối thẫm. Chợt từ xa xuất hiện một loạt ánh đèn chói lóa cùng tiếng động cơ phân khối lớn rít lên xé vào sự im lặng của đêm, tôi cảm thấy mình như ngừng thở! Năm chiếc mô tô lướt nhanh qua tôi rồi đột ngột phanh lại chậm dần… rồi bẻ lái vòng xe quay ngược trở lại. Tôi lớ ngớ đứng nhìn 5 gã con trai đỗ xịch trước mặt, hai thằng trong bọn nhảy xuống kéo tay tôi:

- Ê… em bé, đi chơi với bọn anh cho vui!

- Không! Em không đi đâu cả! Buông tay ra! Các anh làm gì vậy?

Cố sức quát to để tỏ vẻ mình “không dễ bị bắt nạt”, nhưng tôi đã sợ hãi đến toát mồ hôi, đôi chân run rẩy tưởng như sắp khuỵu xuống; trống ngực đập liên hồi. Tôi vùng vằng giật tay lại thì mặt mũi chợt choáng váng vì những cú bạt tai như trời giáng. Một thằng nắm lấy tóc tôi khiến nó xổ tung:

- Con ranh này, muốn chết hả! Mày tính sao, có lên xe không?

- Em… em xin… các anh…

Tới lúc này tôi không còn có thể “lên gân - lên cốt” thêm được nữa - thều thào trong nước mắt và luôn miệng van xin - tôi mong sao bọn chúng sẽ động lòng và buông tha cho tôi! Bỗng, từ hè đường bên kia phát ra một tiếng quát đanh, gọn:

- Này, mấy thằng kia! Bảo vệ trật tự công viên đây! Mau bỏ con bé ra… Chúng mày thích vào phường ngồi cả lũ không?

Năm gã thanh niên tản đi rồi vội vã nhảy lên xe rồ ga chạy thẳng… Còn tôi chưa hết cơn bàng hoàng bởi các “màn săn đuổi” liên tiếp vừa qua - thầm nghĩ: “Sao đời mình lại gặp cảnh tủi nhục đến thế này… giờ thì biết đi đâu - về đâu…?”. Ngồi bệt xuống lòng đường, hai tay ôm lấy mặt - tôi khóc nức nở! Có bàn tay ai đó đang lay lay vai tôi, tiếp theo là một giọng nói cất lên:

- Cháu gái, đừng sợ! Chú là bảo vệ công viên đang trực ca đêm ở trạm gác phía trong kia. Nhà cháu ở đâu? Mà sao con gái lại một thân một mình ngoài đường khuya khoắt thế này? Thôi, đi theo chú vào trạm ngồi tạm tới sáng, chứ cứ vật vờ ở đây - nguy hiểm lắm!

Cảm ơn trời đã cứu giúp tôi trong lúc nguy nan này. Tôi vô cùng mừng rỡ. Cuống cuồng đứng dậy - tôi bước theo chân “chú bảo vệ” đi vào phía trong công viên mà không chút nghi ngờ! Nhưng rồi cứ đi mãi… đi mãi… tôi chẳng hề thấy cái trạm nào cả! Chỉ thấy mỗi lúc, mình lại càng tiến sâu vào trong một vùng bóng tối như hũ nút, cây cối rậm rạp, vắng vẻ một cách rờn rợn... Tôi liền rụt rè hỏi:

- Chú ơi! Sao chưa tới trạm hả chú? Cháu không đi nữa đâu!

Thình lình, “chú” hiện nguyên hình là gã “bảo vệ” dởm, xoay lưng lại - hắn xô mạnh tôi xuống vệ cỏ. Tình thế xảy ra quá bất ngờ làm tôi không kịp phản kháng… hắn dễ dàng giở thói đồi bại ra vì tôi quá bé nhỏ, làm sao đủ sức chống cự lại - tiếng kêu gào yếu ớt của tôi tuyệt vọng lọt thỏm vào giữa khoảng không đầy bao la, vô tận...!”. Đoạn văn tự truyện nói trên khiến chúng ta đau xót nghĩ tới một nhân vật nào đó trong truyện của các nhà văn Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan thời trước cách mạng. 

Nguyễn Việt Chiến
(giới thiệu)

>> 23.000 tù nhân viết tự truyện: Bi kịch của một người mẫu
>> 23.000 tù nhân viết tự truyện: 4.000 đêm chờ thi hành án tử
>> 23.000 tù nhân viết tự truyện

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.