Chồng đi làm về, nét mặt có vẻ không vui. Lú ăn, anh dịu dàng gắp đồ ăn cho vợ. Chị Châu thì vừa giục con ăn, vừa quan sát chồng. Có điều gì đấy đang làm anh lo buồn thì phải?
Minh họa: Văn Nguyễn |
Trong bóng đèn vàng mờ nhạt, chồng nhìn vào mắt chị, hỏi một câu rất khẽ rằng: “Làm vợ anh, em có thấy bị thiệt thòi không?”
Một thoáng im lặng đến sững sờ. Đến lúc này, chị cương quyết gạn hỏi xem, cái điều khang khác mà chị cảm thấy từ chồng ngay lúc anh bước vào nhà là gì?
Vợ sếp có bồ. Cái tin vợ sếp bỏ đi theo một cậu trai trẻ dạy khiêu vũ làm cả công ty xôn xao. Sếp đã có tuổi, thường quan tâm tới thuốc và các loại “chồng uống vợ khen” này nọ từ mấy năm nay... Thế gian, ai dám bảo rằng, chồng già vợ trẻ là tiên kia chứ!
Câu chuyện đến đây thì chùng xuống. Chị Châu cảm thấy thương chồng đến thắt lòng. Bảo sao anh không nghĩ ngợi, muộn phiền. Đàn bà trên thế gian này, bỏ mồi bắt bóng, hóa ra cũng còn nhiều đến như vậy sao?
Mọi thứ bắt đầu từ khi anh bỗng phát hiện ra mình ngày càng không thể hoàn thành nhiệm vụ bình thường của một người đàn ông. Anh xa gần bóng gió rằng, tình dục cũng quan trọng lắm, vắng nó là vợ chồng tưởng gần thế mà xa nhau ngay. Chị bật cười, bảo anh sao ngố tàu thế không biết, đâu phải người ta sống với nhau chỉ vì những mặn nồng trên giường. Nhưng, hình như đàn ông họ suy nghĩ khác lắm, nhất là khi cái thứ “bản lĩnh” kia giảm dần, rồi thưa thớt hẳn.
Từ ngày lấy nhau, có lẽ đấy là khúc ngoặt lớn nhất của hai người. Chuyện gối chăn mất lửa ấy làm hạnh phúc gia đình chị dường như lung lay. Anh cáu bẳn, dễ tự ái bởi những thứ lặt vặt. Người chồng khó chịu, hay bắt bẻ, dễ giận dỗi và thích ghen tuông bóng gió ấy dường như chẳng còn là người đàn ông mà chị từng biết nữa. Sự ngưng nghỉ thường tình chưa kịp giết đi tình cảm lứa đôi, thì người trong cuộc đã tự buộc mình vào những bi kịch mất rồi!
Chị vẫn nhớ như in khoảng thời gian ấy. Chồng chén chú chén anh thường xuyên sau giờ làm. Việc đón con, đưa cả gia đình đi chơi bên ngoài dường như mất hẳn. Anh lảng tránh cả những đụng chạm thông thường với vợ. Chị co người lại trong nỗi mặc cảm bị ghét bỏ, bị tổn thương, bị coi thường, bị hắt hủi. Nỗi ấm ức làm chị đâm ra ghét anh. Sao lại có người vô lý đến thế không biết! Nghe ai bày gì anh cũng làm theo, hòng cải thiện cuộc sống phòng the của mình. Nhìn anh loay hoay, chị vừa thương vừa giận, rồi mặc kệ! Đỉnh điểm của cái sự “có bệnh thì vái tứ phương” ấy, chẳng biết có phải là cái hôm chị tức giận hất đổ thẩu rượu anh mới ngâm vài cây cỏ và con rắn gì đấy không. Hay là khi chị kinh tởm xen lẫn với sợ hãi khi anh hớn hở lôi từ trong giỏ đi làm ra một món “đồ chơi” của người lớn, dụ dỗ chị “nằm im để anh phục vụ”. Chị òa khóc, buông thõng một câu rằng, nếu anh còn tiếp tục làm khổ mình khổ vợ thế này, thì ly hôn...
Đấy là gáo nước lạnh tạt vào ngọn lửa mù mịt bế tắc của anh, khiến họ ngồi lại với nhau một lần. Anh xin lỗi vợ, lần đầu tiên chị nhìn thấy nước mắt đàn ông, cùng một câu bệu bạo rằng, anh không ham hố gì đâu, là anh sợ mất em mà thôi!
Những đêm, như đêm này, chị có lúc khó ngủ, nhưng không phải bởi cảm giác thiếu thốn hay thèm muốn, mà chị sợ... Đàn ông, tự ái và sĩ diện cao lắm, biết nói sao đây để anh hiểu là chị thật sự không bận tâm tới mấy cái hũ rượu ngâm tắc kè, sao biển, cá ngựa, chuối hột, rồi mấy món hải sản chị chuẩn bị cũng chỉ để anh vui, anh biết là chị yêu và cần anh biết chừng nào...
Bình luận (0)