Câu chuyện giáo dục: Nụ cười của cô giáo cũ

09/03/2019 10:27 GMT+7

Chúng tôi có dịp trở về thăm cô giáo chủ nhiệm cũ nhân dịp 8 tháng 3 sau nhiều năm trời biền biệt. Cô vẫn sống trong một căn nhà nhỏ giản dị, ấm cúng.

Trước hiên nhà là mấy chậu hoa hồng luôn đỏ nõn búp, ngoài vườn vẫn mấy luống cải ngồng luôn xanh tốt tươi. Chiếc bàn gỗ làm việc và kệ sách cứ dần bạc phếch màu nước sơn vì bụi thời gian, mà những tấm ảnh ngày nào thì vẫn cứ tươi những nụ cười cô trò.
Tốt nghiệp đại học, cô được điều về dạy môn sử tại trường huyện chúng tôi. Vì nhà cô ở tỉnh khác nên cô phải ở lại khu tập thể dành cho giáo viên trong trường. Lương không cao, đời sống giáo viên chật vật, ngoài giờ dạy, cô tranh thủ làm thêm nhiều việc. Sau nhiều năm tiết kiệm, chi tiêu tiện tặn, cô mua được căn nhà nho nhỏ gần trường và ở đến tận hôm nay.
Thuở học trò, chúng tôi thường “quy kết” những giáo viên đã lớn tuổi mà chưa lập gia đình là… khó tính! Nhưng cô thì không. Cô độc thân nhưng vẫn vui vẻ mà không hề… khó tính. Chuyện cô chưa chịu lập gia đình mãi sau này chúng tôi mới hiểu!
Trong một dịp gặp lại học trò cũ, cô kể: “Bà cụ mất cách đây 3 cái tết sau nhiều năm trời bị bệnh nan y hành hạ. Em trai cô sau khi học xong đại học đã có công ăn việc làm và yên bề gia thất. Cô đã vừa nuôi mẹ bệnh yếu vừa nuôi em ăn học”. Giờ cô sắp về hưu và vẫn sống một mình trong căn nhà nhỏ ấy. Hỏi cô có buồn không, cô không trả lời mà cười rất tươi chỉ tay lên những tấm ảnh, những kỷ vật của biết bao thế hệ học trò.
Chúng tôi thầm hiểu nụ cười rất tươi ấy nơi cô. Nụ cười tươi hơn hàng trăm bông hoa, hàng vạn lời chúc gửi đến cô những ngày nhà giáo hay 8.3.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.