Đau đẻ, chuyện của đàn bà: Đau như chết đi sống lại nhưng chồng vẫn bên cạnh!

16/04/2018 12:24 GMT+7

Tôi la hét, cào cấu, cắn vào thành giường, cắn vào thành tường. Cắn bật máu môi, tôi quỳ gối xuống, ngửa mặt lên trời thở. Chồng tôi lúc đó không chịu được nữa, có lẽ anh chạy ra ngoài khóc, lúc vào mắt đỏ hoe.

Tôi bị tiền sản giật ở tuần thứ 32 của thai kỳ, bác sĩ chỉ định nằm lại viện để theo dõi và giữ bé thêm ngày nào hay ngày đó vì bé quá nhỏ và nhẹ ký. Nằm viện được 2 tuần thì chồng tôi hết phép nên tôi xin xuất viện về dưỡng tại nhà.
Gia đình nội ngoại đều ngoài bắc, chỉ có 2 vợ chồng lập nghiệp trong nam, nên những lúc ốm đau, bệnh tật, khó khăn đều là cô chủ nhà trọ tôi đang ở lo lắng. Chồng tôi hay phải trực đêm ở đơn vị nên đêm đến cũng chỉ có mình tôi.
5 ngày sau khi xuất viện, nửa đêm, tôi bắt đầu thấy đau râm râm vùng thượng vị dạ dày, tôi nghĩ là bệnh cũ phát chứ không hề nghĩ đó là đau đẻ. Vì suốt quá trình bầu bì, tôi nằm lòng mọi vấn đề liên quan tới thai nghén, chuyển dạ, và thậm chí tôi đã trang bị cả kho kiến thức về cách nuôi dạy con sau này.
Cơn đau vẫn thi thoảng nhói lên như thế, nghĩ là đau dạ dày nên quyết định kiếm đồ ăn. Cơn đau mỗi lúc một dồn dập, tôi kiểm tra không thấy bung nút nhầy hay dịch hồng, cũng không đau quằn quại như sách viết.
Khi đón con bên mình rồi, mọi đau đớn tan biến cả, chỉ còn hạnh phúc, mãn nguyện. Ảnh minh họa: Shutterstock
6 giờ sáng, không chịu nổi nữa tôi gọi chồng về đưa vào viện. Tới phòng cấp cứu, huyết áp của tôi là 180, cơn co giật bắt đầu, cổ tử cung mở 2 phân. Chồng tôi lo lắng, vừa khóc vừa cầu xin bác sĩ cứu 2 mẹ con.
Suốt 8 tháng trời bầu bì, tôi nằm viện nhiều hơn ở nhà, là một tay anh chăm sóc, thi thoảng bắt gặp anh quay mặt đi lau nước mắt, lòng tôi thắt lại. Tôi buộc sinh ngay vì biến chứng của tiền sản giật. Em bé nhỏ nên bác sĩ làm mọi cách hạ huyết áp và cho tôi sinh thường.
Chồng tôi ngồi đó nắm tay, bóp chân cho vợ và nói chuyện chọc vui để tôi thoải mái tinh thần. Gần 16 giờ, huyết áp giảm, tôi được chỉ định sinh thường và được chích 1 mũi thuốc kích sinh, sau đó là chọc ối.

30 phút sau, xuất hiện cơn gò đầu tiên, chồng tôi gọi cô chủ trọ ra để nhờ cô giúp đỡ. Về phần tôi, cơn đau ngày càng dồn dập khiến tôi nhăn nhó. Sợ vợ đói, chồng xin bác sĩ cho tôi ăn lấy sức.
Anh mua 3 tô cháo lớn, rồi nhìn các chị đang nằm chờ sinh nói: “Các chị cứ nhìn con vợ em nó làm 3 phút hết 3 tô này nhá” làm tôi ngượng ngùng. Vừa đút cho vợ ăn, anh vừa nói: “Cứ ăn đi em, ăn hết 3 tô này là đẻ được” khiến cả phòng cười ngất.
Tới 17 giờ 30, cổ tử cung mở được 6 phân, tôi đau không chịu được, bấu lấy tay chồng, tay cô chủ trọ rồi bặm chặt môi.
22 giờ, cơn đau dày hơn, từng cơn, từng cơn như gãy từng khúc xương, như cắt da thịt, như muốn chết đi. Tôi la hét, cào cấu, cắn vào thành giường, cắn vào thành tường. Cắn bật máu môi, nghiến răng ken két, bao nhiêu lần tôi quỳ gối xuống, ngửa mặt lên trời thở. Chồng tôi lúc đó không chịu được nữa, có lẽ anh chạy ra ngoài khóc, lúc vào mắt đỏ hoe.
23 giờ, tôi được lên bàn đẻ. Nắm chặt tay chồng và cô chủ trọ, theo sự hướng dẫn của bác sĩ, tôi bắt đầu rặn. Đau đến phát khóc, tôi gần lả người đi thì nghe giọng bác sĩ: “Thấy đầu con rồi mẹ, ráng lên, rặn không con ngạt thở”. Nhưng tôi bất lực, trước mắt chỉ còn lóa ánh đèn mờ mờ, rồi không thấy gì nữa. Sau đó, bác sĩ cho thở ô xy, tôi mới tỉnh lại và lấy sức rặn tiếp.
Bác sĩ bắt đầu rạch tầng sinh môn, tôi thì tiếp tục rặn. Sau 3 hơi, tôi cảm thấy như mọi thứ nặng nề trong người được trôi tuột ra. Rồi bác sĩ đưa em bé nằm áp da bụng tôi. Con tôi bắt đầu oe oe khóc. Tôi khóc. Chồng tôi khóc. Và cô cũng khóc.
Vượt cạn... là lúc mà người ta hay nói "cửa sinh cũng là cửa tử" Ảnh minh họa: Shutterstock
Tôi ôm con, nhìn từng chi tiết, con bé nhỏ xíu vỏn vẹn 2,3kg. Sau đó, chồng tôi và cô được mời ra ngoài, trong phòng đẻ còn mình mẹ con tôi và chị y tá chuẩn bị khâu tầng sinh môn.
Chị y tá cho biết khâu tầng sinh môn thì khâu sống chứ không gây tê. Tôi cảm nhận được từng mũi kim đang đâm vào da thịt mình nhưng không thấy đau, bởi cảm giác đau đẻ vẫn chưa qua, đau đẻ nhấn chìm mọi nỗi đau khác rồi thì phải.
Đến giờ phút này, nếu có mẹ nào hỏi tôi đau đẻ có đau lắm không ấy, tôi chỉ biết trả lời rằng: “Đau lắm, đau đến tận cùng của nỗi đau”. Nhưng khi đón con bên mình rồi, mọi đau đớn tan biến cả, chỉ còn hạnh phúc, mãn nguyện.
Những tháng ngày thai nghén đã là quá trình mệt mỏi với mỗi người mẹ, trải qua những giờ phút vượt cạn như chết đi sống lại, bao nhiêu đau đớn dồn lại cả vào thể xác người phụ nữ để đón chào mầm sống non nớt kia là quá thiêng liêng, quá vĩ đại. Vậy nên, chỉ ước rằng đàn ông hãy trân trọng vợ mình vì cô ấy là người mạnh mẽ và vô cùng dũng cảm.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.