Việt kiều Mỹ 'truy tìm' món Việt trên bản đồ số trong những chuyến đi rong

09/02/2019 11:14 GMT+7

Mùa xuân này đánh dấu mười chín năm tôi phiêu bạt xứ người. Tôi may mắn đi khắp năm châu bốn biển, được ăn hàng trăm món ngon vật lạ lắm vị nhiều mùi.

Nhưng cuối cùng như bao người xa xứ khác luôn giữ thói quen cố hữu, chỉ ngày một ngày hai ăn đồ bản xứ, là quay quắt tìm về món Việt cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Mà so với hồi mới đến Mỹ, mỗi lần sắp “đi rong chơi trên những múi giờ”, tôi cẩn thận hỏi bạn bè đã từng đến nước đó, những ai sống gần thành phố nọ về nơi bán đĩa cơm sườn hay tô phở nóng ấm lòng. Không thì lên internet, dò tìm rồi ghi cẩn thận vô giấy để tìm tới ăn. Còn giờ ư? Dễ òm. Chỉ cần có sóng internet thì ở hốc hẻm nào tôi cũng lần ra.

Không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy “Vietnam Restaurant” 

Tôi đến thủ đô Reykjavik của đất nước băng hỏa đảo Iceland vào cuối tháng bảy. Đang giữa hè nên mỗi ngày có bốn tiếng cả đảo chìm trong bóng đêm sâu thẳm. Hai mươi tiếng còn lại, dẫu mặt trời khuất dạng sau lớp mưa lạnh, mây dày nhưng cũng có thể gọi là ban sáng. Người Iceland thường ăn bánh mì, bơ và thịt, những món giàu năng lượng để chống chọi lại với thời tiết khắc nghiệt. Ngán thấy mồ. Nhà trọ nơi tôi ở lại chẳng có lò vi sóng hay tiếp tân để xin nước nóng nấu mì Miliket. Tôi thèm tô phở ấm. Ghiền cảm giác húp miếng nước lèo, để hơi nóng ngấm vào từng tế bào. Nhưng ở mảnh đất toàn băng tuyết này chắc gì có nhà hàng Việt.
Nghĩ vậy nhưng cũng thử Google, biết đâu sẽ thấy một nhà hàng châu Á bán thức ăn quen, có tí rau xanh cho bớt ngán. Trời ơi, không tin nổi vào mắt mình. Hai chữ “Vietnam Restaurant” hiện lên mồn một. Không phải một, mà có tới hai kèm siêu thị. Một nằm ở trung tâm, cái kia cách đây cũng hơn cây số. Xứ hoang đảo này xe buýt thì hiếm, Uber hay Lyft cũng chẳng có mà xài. Taxi giá trên trời. Suy đi nghĩ lại, tôi bèn nai nịt cẩn thận, quần dày, áo ấm, mở Google Maps lên, lần đường đi bộ.
Tìm món Việt trên bản đồ số1
Cơm sườn ở Iceland
Gió từ ngoài hồ thổi vào mặt làm tôi thở không ra hơi. Đường sá trơn trượt thấy ghê. Tôi thì thầm, đồ ăn phải ngon nha, chứ dở chắc bực phát điên mất. Gió vẫn thổi, mưa không ngừng rơi, giọng hướng dẫn trên Google Maps vẫn đều đều kêu rẽ phải rồi rẽ trái. Sau gần ba mươi phút cuốc bộ giữa trời lạnh thấu xương, tôi cũng tìm được tới nhà hàng ấy.
Bên trong khá rộng mà vắng tanh. Có mấy cái bàn phủ khăn đỏ, ghế trắng, treo lồng đèn như đám cưới bên mình. Tôi chọn bàn ngoài cùng ngắm phố. Anh phục vụ nói tiếng Anh lơ lớ tới hỏi tôi ăn gì? Cho mình cơm sườn và tô phở bò. Anh từ Việt Nam qua chơi? À không, tôi ở Mỹ. Tôi mới từ Hải Phòng sang được hơn tuần để đoàn tụ với vợ. Tôi nghĩ thầm, đoàn tụ đâu không chịu, mà lại chọn cái xứ lạnh cóng, buồn bã này. Anh ta xin phép vào dọn món sau khi kể về người quen ở Mỹ và lịch sử mười năm của quán ăn này.
Đĩa cơm sườn và tô phở được dọn ra. Thiệt tình muốn khóc thét khi thấy hai món thân thương... thua tôi nấu. Thịt sườn trắng nhách, ướp không tới, hôi mùi cháy khét. Tô phở bắc có hai miếng nạm, mấy cục bò viên xắt nhỏ cùng vài cọng giá, ít miếng hành tây và năm cọng ngò trên đĩa. Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn có thể ăn sạch sành sanh một cách ngon lành dù đã xịt thêm mấy bận nước mắm và xốt con gà giữa tiếng hát lồng lộng của Mỹ Tâm “Ước gì, anh ở đây giờ này...”.
Tìm món Việt trên bản đồ số2
Phở bò ở Bogotá, Colombia Ảnh: N.H.T

Tết... mà chẳng liên quan gì đến Việt Nam

Bạn sẽ làm gì khi đi du lịch một mình, vào lúc mặt trời lặn, ở thủ đô Bogotá của đất nước Colombia, có tỷ lệ bắt cóc và giết người cao nhất nhì thế giới? Tôi đón Uber tới quán Việt Nam vô tình tìm được trên Yelp, mang một cái tên rất đỗi thân thương, chỉ cần nghe thôi là bao cảm xúc ùa về: Tet (Tết)!
Nhà hàng nằm hơi xa nên không đặt được Uber Eats mang tới phòng, đành đi tới tận nơi vậy. Lúc xuống đường chui vô Uber, mấy anh bảo vệ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, kiểu tối hù thế này mà còn đi ra ngoài đường? Xe chạy qua những con dốc ngoằn ngoèo, mấy khu ổ chuột chật chội, đông đen cứ như đang mùa lễ hội. Hôm ấy là thứ sáu cuối tuần, lại cuối tháng vừa mới lãnh lương. Anh tài xế Uber thì thầm, hầu như tất cả người dân thủ đô đều đổ ra đường ăn chơi, để tưởng thưởng cho một tuần/tháng làm việc vất vả.
Tet nằm trong khu phố sầm uất với nhiều hàng quán khác rộn ràng. Tôi vừa bước xuống xe, chưa kịp đứng vững, một phụ nữ lớn tuổi đã nhào tới nắm tay xí xô xí xào. Trời ơi, tôi sợ nhũn cả người ra, lật đật hất tay, chạy thẳng vô bên trong mà không chờ ai sắp bàn hết. Quán đông ghê, không còn bàn trống, ngoài một chỗ ở quầy bar. Tôi có thể ngồi ở đây được không? Tiếp tân gật đầu và đưa thực đơn gọi món. Tôi mở menu, toàn tiếng Tây Ban Nha, không một chữ Anh hay Việt. Kể từ giờ phút đó mới thấy việc không chịu học tiếng Tây Ban Nha là một sai lầm kinh khủng.
Tìm món Việt trên bản đồ số3
Siêu thị Việt ở Iceland
Không sao, tôi vừa nhìn vừa đoán chữ, cái nào không biết thì có Google Translate trợ giúp. Tôi chỉ vào phần phở bò kèm ly sinh tố. Nhìn quanh, trong phút chốc, thấy mình lạc loài ghê gớm bởi không một người châu Á nào, trừ tôi. Và nhận ra, tất tần tật mọi thứ ở đây chẳng liên quan gì đến Việt Nam, ngoài cái tên nhà hàng, chậu hoa cúc vàng và những chiếc nón lá treo tường.
Khoảng hai mươi phút sau, phần phở bò được bưng ra. Lần này khá hơn ở Iceland vì đĩa rau ngoài giá, còn có thêm ít é quế, hành, ngò và một miếng chanh. Bánh phở kiểu bắc, nước lèo tàm tạm, đặc biệt có cái trứng gà luộc hồng đào cắt làm đôi, như mấy tô mì ramen của Nhật.
Tính tiền xong, tôi gọi Uber chạy thẳng về khách sạn mà không dám tản bộ vãn cảnh cho tiêu. Thiệt là đáng nhớ!
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.