Mà đối với tôi, đó không chỉ là một món ăn bình thường. Trong những mảng màu nguyên xanh giữa ký ức tuổi thơ tôi, đó là những kỷ niệm với bà, với cô và với những anh em trong gia đình.
Tết mà không nấu bánh chưng, bánh tét thì không vui
Ngày ấy, nghe “Xuân đã về, xuân đã về” là trong lòng cứ nôn nao. Vì sắp tới sẽ được se sua quần áo và thỏa thích ăn những món ngon, mà còn được ăn liên tục. Bánh tét, thú thực tôi chẳng mấy thích. Nhưng cũng xúm xít đít đuôi, tôi là “tham mưu” cho bà ngoại chuyện nấu bánh tét. Bà nhăn mặt: “Ăn bao nhiêu mà vẽ, đặt một cặp cho xong”. Nhưng tết là vui, chứ ăn uống bao nhiêu. Nếu tết mà không có “màn” nấu bánh chưng, bánh tét thì đâu còn gì là vui. Thế là sau bao nhiêu lý sự của tôi, bà đã gật đầu đồng ý.
Tết mà không có bánh chưng, bánh tét thì đâu còn gì là vui |
LÊ THANH HẢI |
Và những ngày đầu năm, tôi đã được nghe ngoại nói lẫy. Vì tết thì “ăn” sắp hết mà mấy đòn bánh tét còn nguyên. Tôi lại bèn vẽ ra thêm một trò nữa, đó là vòi bà chiên bánh tét cho kỳ được. Quê tôi nổi tiếng dầu phụng. Dầu phụng mà đem chiên đồ ăn, ngoại tôi cho là xa xỉ. Nhưng cái thơm của nó thì không chê vào đâu được. Dầu chín, ngoại từ từ cho những lát bánh tét tròn và láng o vào chảo. Từ màu xanh của lá chuối, ngấm dầu, những lát bánh tét dần chuyển sang màu vàng giòn tựa như nắng xuân.
Tôi háo hức đợi chờ. Hương thơm của dầu phụng và mùi bánh tét hòa quyện, xông khắp gian bếp, xộc ngay vào mũi tôi, làm tôi ngất ngây. Ngoại cẩn thận gắp bánh ra, để ráo dầu và chờ bánh “hạ hỏa”.
Bánh tét chiên nóng hổi ăn mới ngon
Nhưng bánh tét chiên, phải còn nóng hổi, vừa thổi vừa ăn thì mới ngon. Vì bánh để nguội sẽ mất đi độ giòn, vì bản chất của nếp rất dẻo lại có hơi nước, để nguội ăn sẽ không thành “miếng ngon nhớ lâu” được nữa.
Bánh tét chiên với tương ớt là cặp bài trùng. Từ khi bà chiên bánh, tôi đã thủ sẵn một chén đỏ lòm. Miếng bánh tét nóng rực, chấm thêm chút tương ớt cay cay lại càng đượm vị. Những ngày đầu năm, cái rét của cuối đông vẫn còn dùng dằng chưa chịu đi hẳn. Hơi nóng của miếng bánh tét quét sạch tàn dư của mùa đông.
Nhưng đó chỉ là mào đầu, đặc sắc là ở sau đó. Trước tết, ngoại đã phơi củ kiệu ba nắng và muối sẵn. Ăn bánh tét với củ kiệu ngon bá cháy con bọ chét. Bánh tét đã chiên lên, ăn kèm với củ kiệu lại còn tuyệt vời hơn. Miếng bánh nóng nóng, giòn rụm, thấm mùi dầu phụng thơm lừng. Ăn kèm với củ kiệu giòn giòn, ngòn ngọt và chua chua thật chẳng bút mực nào tả nổi. Mọi thứ cứ quyện vào nhau trong khoang miệng. Cái dư vị làm cho vị giác của tôi quyến luyến. Ăn hết mấy miếng vẫn còn thòm thèm.
Canh chừng nồi bánh tét |
TRẦN CAO DUYÊN |
Nhớ mùi khói bếp từ nồi bánh năm xưa
Hai năm liền, nhà tôi không còn nấu bánh tét để đón tết nữa. Mùi tết cũng nhạt phai dần khi bây giờ con cháu mỗi đứa mỗi ngả. Và bà tôi, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy qua di ảnh. Không ai trong nhà có nghề gói bánh để làm rộn ràng thêm ngày cuối năm trong nhà. Nhưng đòn bánh tét thì hiển nhiên là không thể thiếu. Không có bà, không ai chiên bánh cho tôi. Nhưng trong cái khó, ló cái khôn. Tôi cũng tự mình mang tạp dề, tự tét những lát bánh méo mó, dày mỏng bất đồng. Nhưng cái hương vị ngày đó đã xa rồi.
Bánh tét chiên, phải còn nóng hổi, vừa thổi vừa ăn thì mới ngon |
HƯƠNG AN |
Nghe “Xuân đã về, xuân đã về” là trong lòng cứ nôn nao |
LÊ THANH HẢI |
Người ta bảo, ăn những thứ mình tự làm sẽ thấy ngon hơn. Tôi không thấy vậy. Có lẽ những lát bánh của tôi thiếu mất chút hờn lẫy của bà, thiếu mất những lời càm ràm và không có tình thương của bà trong đó. Những lát bánh của tôi bây giờ, tôi không nghe thơm mùi dầu, không nghe mùi nếp… Mà trong từng lát bánh ấy, tôi lại nghe mùi khói bếp từ nồi bánh năm xưa. Sống mũi cay cay… Có chút gì tuôn chảy trong lòng…
Bình luận (0)