Xúc động trước câu chuyện ước mơ của nữ sinh khuyết tật trong ngày khai giảng

05/09/2017 21:50 GMT+7

Dù cơ thể khiếm khuyết nhưng Nguyễn Du Hải Âu (học lớp 12A6 Trường THPT Nhân Việt, Q.Tân Phú, TP.HCM) luôn nỗ lực vươn lên trong học tập và cuộc sống, trở thành tấm gương sáng để nhiều học sinh noi theo.

Ngày 5.9, Trường THPT Nhân Việt (Q.Tân Phú, TP.HCM) tổ chức lễ khai giảng với chủ đề Tôi vẽ ước mơ. Ngoài phần lễ thì đây là dịp để hàng trăm học sinh của trường thể hiện những ước mơ của mình.
Không khí buổi lễ như lắng xuống khi em Nguyễn Du Hải Âu chia sẻ câu chuyện ước mơ của mình. Hải Âu tâm sự khi còn nhỏ, em đã từng mơ ước mình có được cây đũa phép của bà tiên trong chuyện Cô bé Lọ Lem, em sẽ vung chiếc đũa kỳ diệu ấy lên thật cao để phép màu bao bọc cả người, nâng em lên thật nhẹ và khi đáp xuống em có thể đứng được trên đôi chân của mình... Em không được may mắn như các bạn bởi từ khi sinh ra cơ thể em đã có những khiếm khuyết. Lúc mới sinh, em đã phải nằm viện suốt một năm trời. Cơ thể em đủ các thứ bệnh, nào là đa khớp bẩm sinh, hô hấp yếu, rồi cổ họng mềm nên không thể tự uống sữa được mà phải dùng ống truyền dịch. Cái đêm em ra đời ba em phải chạy khắp mọi nơi để mua các loại sữa truyền dịch vì không biết em phù hợp với loại sữa nào. Sau đó, bác sĩ phải chích canxi để giúp cổ họng em cứng lại, sau này mới có thể nói được...
Dù không có nhiều may mắn nhưng Hải Âu cho biết em có sức mạnh từ gia đình, bạn bè, thầy cô và của tất cả những người yêu thương em, em sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành chương trình học của lớp 12 năm nay, đăng ký nguyện vọng vào ngành nghề em đã chọn. Dẫu biết gian nan còn nhiều lắm, nhưng em tin mình vượt qua được những điều khó khăn nhất.
Cuối thư, Hải Âu không quên thể hiện sự quyết tâm khi khẳng định rằng em sẽ đứng thật vững và đi thật nhanh trên cánh đồng hướng dương của mình để đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới.

tin liên quan

Khai giảng ở Trường Sa
Sáng nay 5.9, cùng với đất liền, các học sinh của 3 trường tiểu học thuộc huyện đảo Trường Sa (Khánh Hòa) cũng bước vào năm học mới 2017-2018.
Sau đây chúng tôi xin trích lại một phần chia sẻ của nữ sinh Nguyễn Du Hải Âu trong lễ khai giảng sáng nay:
"Tôi rất thích xem và đọc những câu chuyện của Walt Disney. Các nhân vật của ông đều nhận được hạnh phúc sau khi họ trải qua những thiệt thòi và mất mát. Có lẽ điều đó đã tạo nên sự hấp dẫn rất riêng cho những câu chuyện. Nàng Lọ Lem mang vừa chiếc hài và sống hạnh phúc bên hoàng tử; Nàng Bạch Tuyết sau bao ngày bị hãm hại giờ cũng đã được bình an. Ai cũng nghĩ hạnh phúc ấy là lẽ tự nhiên nhưng tôi thấy chính bản thân họ đã nỗ lực rất nhiều mới có được sự kì diệu đó. Walt Disney cũng đã từng nói: Điều kì diệu sẽ xảy ra khi bạn biết tin tưởng vào bản thân. Nếu bạn có những mơ ước, bạn có thể làm được. Câu nói ấy đã luôn là động lực cho tôi vượt những khó khăn, thử thách trong cuộc sống của mình trong suốt thời gian qua.
Ngày còn nhỏ, tôi đã từng mơ ước mình có được cây đũa phép của bà tiên trong chuyện 'Cô bé Lọ Lem', tôi sẽ vung chiếc đũa kì diệu ấy lên thật cao để phép màu bao bọc cả người, nâng tôi lên thật nhẹ và khi đáp xuống tôi có thể đứng được trên đôi chân của mình. Khi đó, tôi sẽ chạy nhảy khắp mọi nơi, tôi sẽ chạy thật xa, thật nhanh, hơn tất cả những đôi chân trên đời này cộng lại. Tôi sẽ múa hát điên cuồng và hét thật to lên bầu trời. Tôi thấy mình như một bông hoa hướng dương đẹp nhất trên mặt đất này. Đôi khi với con người chỉ cần những điều bình dị như thế.
Nhưng đây là cuộc sống thực, nó không giống như những chuyện cổ tích mà chúng ta vẫn thường đọc. Tôi vẫn ngồi trên xe lăn, tôi vẫn phải nhờ các bạn, gia đình đưa đón mỗi khi tôi muốn đến một nơi nào đó. Tôi vẫn ở một góc nhỏ nhìn các bạn vui đùa và thầm thì cùng nhau về tương lai tươi đẹp phía trước.
Nguyễn Du Hải Âu chia sẻ ước mơ của mình
Tôi không được may mắn như các bạn bởi từ khi sinh ra cơ thể tôi đã có những khiếm khuyết. Mẹ kể lúc mới sinh, tôi đã phải nằm viện suốt một năm trời. Lúc đó, tôi sanh ở nhà Bảo Sanh, Tân Bình nhưng cũng ngay đêm đó tôi được chuyển gấp lên Bệnh viện Nhi Đồng vì hô hấp của tôi rất yếu, chỉ cần chậm trễ một chút là tôi không sống được nữa rồi. Cơ thể tôi đủ các thứ bệnh, nào là đa khớp bẩm sinh, hô hấp yếu, rồi cổ họng mềm nên không thể tự uống sữa được mà phải dùng ống truyền dịch. Cái đêm tôi ra đời ba phải chạy khắp mọi nơi để mua các loại sữa truyền dịch vì không biết tôi phù hợp với loại sữa nào. Sau đó, bác sĩ phải chích canxi để giúp cổ họng tôi cứng lại thì sau này mới có thể nói được. Rồi ba mẹ đưa tôi về nhà để chăm nom. Việc chăm sóc tôi thật sự rất vất vả vì chỉ cần một chút sơ xuất sẽ ảnh hưởng đến não. Ba mẹ phải làm việc cực lực hơn để có thể chăm chút được cho tôi. Ba nhận khoan giếng nhiều hơn, khiêng giàn khoan rất nặng nên sau này ba bị thấp khớp cũng vì đó. Mẹ thì phải dậy từ rất sớm để đi ra tận chợ đầu mối lấy thịt heo về bán kiếm lời. Lúc bán, có nhiều khi mẹ không cẩn thận cắt trúng tay, vết thương nào cũng sâu. Mình bị vết thương nhỏ xíu đã thấy đau tới nhường nào mà mẹ phải chịu đựng nỗi đau đó thường xuyên, liên tục. Khi tôi học lớp 8, anh hai, anh ba phải đi làm không thể đưa đón tôi đi học. Mẹ vừa phải bán ở chợ, vừa tranh thủ chạy về đưa rước tôi đến trường, rồi quay lại dọn hàng. Vất vả không biết bao nhiêu! Con thương mẹ vô cùng! Cứ ngỡ sự xuất hiện của tôi là một điều tệ hại nhưng trái lại ba mẹ lại coi đó như là một đặc ân của Chúa trời ban cho. Tôi cũng đã từng tự trách mình rất nhiều lần vì làm cho cả nhà phải vất vả như vậy. Phép màu đã đến từ sự yêu thương. Cuộc đời tôi không biết sẽ ra sao nếu không có được sự thương yêu đó. Ông trời đã không ban cho tôi sự may mắn thì ông cũng rất nhân từ khi cho tôi được làm con của ba mẹ.
Tôi cũng đã từng có những ước mơ. Tôi cũng hiểu rất rõ rằng sẽ rất khó khăn để một đứa con gái tật nguyền như tôi vươn tới thành công như bao người. Một người hoàn thiện về cơ thể, có những điều kiện thuận lợi cũng gặp những trở ngại nhất định trên con đường đến thành công huống hồ gì một người khiếm khuyết như tôi. Nhưng trước tình yêu thương của gia đình và mọi người tôi đã không đánh mất niềm tin và hy vọng của mình. Để có được cơ hội tới trường, tôi đã không ngừng luyện viết. Để diễn đạt được điều mình muốn, tôi đã chủ động giao tiếp với mọi người nhiều hơn. Để hòa mình vào với cộng đồng, tôi tích cực trong các buổi sinh hoạt hè tại khu phố nơi tôi ở. Tôi đã hòa cùng các bạn lúc nào không biết, tôi trân trọng tất cả những thiện cảm mà mọi người đã dành cho mình. Tôi luôn cố gắng đền đáp những sự tử tế đó.
Dấu mốc quan trọng trong cuộc đời tôi còn được đánh dấu bằng một sự tình cờ. Năm đó, lớp 9, tôi được cử đi học thử nghiệm phần mềm dành cho học sinh khuyết tật ở trường chuyên biệt Nguyễn Đình Chiểu, quận 10. Khi tới trường, tôi không khỏi bất ngờ bởi sự lạc quan, yêu đời và nhất là nụ cười của các bạn. Những nụ cười ấy tại sao lại đẹp đến như vậy? Các bạn giống như những thiên thần không nhiễm bụi trần, không hề chứa đựng sự ganh ghét, đố kị mà thay vào đó là cái tâm giữa người với người mà thôi. Bỗng nhiên, có một cảm giác thật kì lạ lan tỏa khắp tâm hồn mình. Tôi muốn được ngắm nhìn và giữ mãi những nụ cười ấy! Các bạn giỏi lắm, dù không nhìn thấy nhưng điều tự mình có thể làm mọi việc như học, chơi, sinh hoạt cá nhân… Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là các bạn có thể phân biệt được cả các mệnh giá của tiền khi đi mua đồ, đến bây giờ tôi cũng không hiểu được, bằng cách nào mà có thể làm được điều đó. Tôi cảm nhận được sự tự tin, tin tưởng vào chính mình rằng bạn không hề bất tài mà luôn làm được mọi thứ. Bản thân tôi cũng là một người khuyết tật nên tôi hiểu như thế nào là sự khó khăn khi đối mặt với các vấn đề. Vậy mà mọi việc ở đây đều rất dễ dàng. Thật rất đáng ngưỡng mộ!
Mong muốn trở thành một giáo viên của ngành giáo dục đặc biệt trong tôi xuất phát từ đó. Tôi muốn được đóng góp cho xã hội và giúp đỡ cho các em có hoàn cảnh giống như mình. Bạn bè tôi bảo: Mày làm nghề đó cực lắm. Tôi nghĩ; Ừ, cực thiệt! Nhưng có nghề nào an nhàn đâu khi người ta quyết tâm đi đến cùng với nó. Đôi khi con người ta cứ mãi sống trong lo âu của tương lai mà lại quên đi con đường ngay trước mắt. Cũng không thể vì vội vàng thành công mà bỏ đi quyền lựa chọn. Chúng ta phải cảm ơn vận mệnh dù trước nay không công bằng nhưng cũng không đối xử quá tệ bạc đối với bất cứ ai. Tôi tin lựa chọn của mình là đúng. Tôi cũng đang nỗ lực từng ngày để biến mơ ước ấy thành hiện thực. Tôi thấy sung sướng khi nghĩ đến ngày mình được đứng trước bao nhiêu học sinh để kể cho các em nghe về câu chuyện của mình, về cách mà tôi vượt qua những gian khó ra làm sao. Tôi cũng sẽ được nghe những câu chuyện đầy nghị lực từ chính các em hay những thắc mắc của các bé về thế giới xung quanh. Cuộc sống tươi đẹp lắm!
Năm nay tôi bước vào ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời mình. Dù không có nhiều may mắn nhưng tôi có sức mạnh từ gia đình, bạn bè, thầy cô, và của tất cả những người yêu thương tôi. Tôi có niềm tin và nghị lực từ chính con người mình. Tôi có một ước mơ. Trước mắt, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành chương trình học của lớp 12, đăng kí nguyện vọng vào ngành nghề tôi đã chọn. Dẫu biết gian nan còn nhiều lắm. Nhưng tôi tin mình vượt qua được những điều khó khăn nhất mà chúng ta vẫn thường lo lắng. Cám ơn cuộc đời đã mang đến cho tôi những gì trân quý nhất! Con cám ơn ba mẹ đã luôn coi con như là viên ngọc của đời mình. Em cám ơn anh hai, anh ba đã là đôi chân của em trên suốt những chặng đường vừa qua. Con cám ơn thầy cô đã luôn bên cạnh và chắp thêm niềm tin trong trái tim con. Cám ơn các bạn những người đồng hành tuyệt vời của Âu! Hải Âu sẽ đứng thật vững và đi thật nhanh trên cánh đồng hướng dương của mình để đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới".
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.