Yêu Hà Nội, yêu luôn cả những ngày đông có nắng

Những ngày đông Hà Nội có nắng, chợt lòng mình như được hong khô.

Chìm vào mùa đông

Mưa trở rét ít hôm lại trả về những ngày nắng khiến Hà Nội mang một phong vị rất khác. Chút gió lành lạnh thổi ngang qua, vệt nắng vàng dịu êm vắt bên bậc thềm rụng đỏ màu hoa lựu. Và cứ thế, Hà Nội chìm vào những ngày tiết đông.
Vài ngày trước, Hà Nội còn lạnh đến tê tái, ai nấy ra đường cũng thu mình trong chiếc áo len cao cổ, bên ngoài lù xù thêm áo phao, áo gió kết lông to sụ. Cái rét căm căm đầu mùa, chỉ muốn cuộn tròn trong chăn ấm, thỉnh thoảng ngó ra ngoài qua cửa sổ xem trời mưa hay nắng.
Và có những ngày sau đó, khi một sớm bình minh thức giấc, chợt thấy tia nắng vàng chiếu qua ô cửa sổ. Mừng thay, Hà Nội đang có nắng. Khi trong lòng nỗi hưng phấn cuộn lên từng hồi, tôi lại dắt con xe cà tàng từ dốc nhà xuống dưới con hẻm bé tí tẹo, tạt qua trạm xăng đổ đầy bình rồi cứ thế chạy mải miết qua những con phố thân quen.
Sống lâu năm ở Hà Nội, ai cũng sẽ có một chút "điên điên" rất mộng mơ. Sẽ rất tiếc nuối nếu bỏ lỡ một khoảnh khắc nào của Hà Nội trong những ngày sang đông. Đi một mình cũng được.
Kẻ sống ở Bắc thì không nhận thấy khác biệt nhiều về thời tiết, nhưng nếu từ Sài Gòn bay ra Hà Nội, ai cũng sẽ có một cảm nhận rất khác. Đầu tiên là sẽ rít lên: "Eo ơi, ngoài Hà Nội lạnh ghê!" rồi lục lọi từ trong chiếc túi xách, lấy ra một chiếc khăn choàng lên đầu, rồi quấn quanh cổ.

Nắng dịu ngọt

Nắng mùa đông Hà Nội không gay gắt mà dịu ngọt. Màu nắng rất Hà Nội này khiến biết bao kẻ phải say mê. Nắng hong khô đất trời Hà Nội sau những ngày giá rét tái tê, để cảnh vật bừng lên những sức sống nhiệm màu, để hồn người cũng thêm tươi trẻ, thêm chút rạo rực, say mê kiếm tìm những giây phút ngọt ngào.
Và có một trời đông Hà Nội như thế. Một mùa đông còn vương vấn chút sắc thu. Ánh vàng của màu nắng dịu nhẹ hòa trong cơn gió lạnh, rọi qua hàng cây in bóng xuống đường. Những rặng bàng lá đỏ đứng lặng im bên căn nhà cổ sơn vàng đã ngả màu úa rêu phong, để cả khoảng sân nhỏ dưới gốc cây nghe xào xạc tiếng lá khô rụng. Đâu đó trên những con đường nhỏ, có những chiếc xe đạp thồ, những gánh hàng rong chở trái ngọt và sắc hoa rực rỡ như tô điểm cả đất trời.
Hà Nội những ngày sang đông, nhịp sống bỗng tươi vui hơn hẳn. Sáng sớm ra đường, những dòng người hòa vào nhau giữa phố đợi đèn đỏ. Những người bà đẩy xe đưa cháu nhỏ đi tắm nắng. Những đứa trẻ bất hạnh, mặt mũi lấm lem chưa kịp rửa cũng cắp giỏ đựng đầy kẹo cao su, tăm bông đi bán dạo. Tiếng những anh thợ đánh giày chào mời anh khách công sở đang ngồi cà phê, ăn sáng: "Đánh giày không anh? Buổi sáng ủng hộ em một đôi nhé?". Rồi đâu đó những đôi tình nhân nắm tay nhau dạo bước, những vị khách du lịch hăm hở theo sau người dẫn đoàn đi thăm thú khắp phố phường.
***
Hôm nay trời trở gió, tôi lại lang thang những chốn quen thuộc quanh Hà Nội. Dựng xe trên vỉa hè, ngồi một mình ở quán cóc trên phố Phan Đình Phùng ngắm lá vàng rơi, ngắm dòng người qua lại, thỉnh thoảng nhấp môi ly trà ấm, ăn thanh kẹo lạc để cái tiết trời đông Hà Nội thấm vào da thịt qua lớp áo mỏng, để nhiều năm sau lỡ có rời xa, cứ đông sang lòng lại nao nức muốn trở về.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.