Mưu sinh ở Sài Gòn

Có lẽ không mảnh đất nào có nhiều mảng màu đời sống đa dạng như đất Sài Gòn. Sài Gòn là bức tranh đa sắc, đa chiều, đa cảm xúc của bao nhiêu con người ở những nơi khác nhau tụ họp về. Thế nên chuyện mưu sinh ở đây giống như một nét văn hóa đặc sắc mà tôi cảm nhận để lưu giữ, để sẻ chia.

“Không ở đâu sống dễ như Sài Gòn!” là câu cửa miệng mà cha tôi thường nói với các con. Ông lấy nhiều ví dụ điển hình tùy thuộc vào điều kiện, hoàn cảnh và nhu cầu của mỗi người. Ví dụ như chịu khó bỏ dăm bảy tiếng đồng hồ bán đủ 100 tờ vé số là dư tiền cơm, tiền nhà trọ đối với những người không yêu cầu đời sống quá cao, nhất là với người khuyết tật, người già yếu không có lương hưu hay người vô gia cư. Rồi như mua một chiếc xe đạp cũ, trang bị thêm ít dây chằng và một triệu tiền vốn dắt lưng thì nhiều chị em có thể làm nghề buôn bán ve chai, chăm chỉ là kiếm dăm trăm ngàn mỗi ngày. Trẻ khỏe hơn một chút học lấy cái nghề sơn, nghề cơ khí hay lắp ráp thủ công thì xin vào làm công nhân, phụ việc ở nhiều xưởng hãng mức lương khá hơn… Cái dễ sống mà cha mẹ tôi nói ở đây là sự đa dạng trong chọn lựa, là tầng lớp nào trong xã hội cũng có cần câu cơm theo cách riêng. Điều quan trọng nhất là phải chăm chỉ thì có thể kiếm cơm, không phải lo chuyện đói no thất thường!
Nhắc đến mưu sinh ở Sài Gòn có một mảng màu rất đẹp là đời sống làm thêm của các bạn sinh viên như cách gia đình tôi giáo dục con cái. Với cha mẹ tôi thì cứ học hết cấp ba được xem là người trưởng thành, thì phải tự thân vận động đi làm thêm để biết yêu lao động, để trân quý giá trị của đồng tiền khó khăn lắm mới làm ra được. Chính bản thân tôi hay các em từng đi chạy bàn, làm phục vụ quán, trông xe, làm bảo vệ, lượm ve chai kiếm thêm về phụ ba mẹ một tay. Thời bây giờ các bạn sinh viên có nhiều lựa chọn “nhẹ nhàng” hơn như đi dạy thêm, làm part-time ở một số trung tâm thương mại, đại siêu thị hay có xe máy thì chạy xe ôm công nghệ cũng “cá kiếm” rất khá.
Mưu sinh ở Sài Gòn1

Dẫu nhọc nhằn nhưng trên môi họ luôn nở nụ cười

Ảnh: Ngọc Dương

Mưu sinh ở Sài Gòn ngoài chuyện cơm áo gạo tiền thì điều mà tôi ấn tượng nhất là lối sống cho đi không đợi nhận lại của những tâm hồn cao thượng. Đó là bơm vá xe miễn phí giữa đêm giá rét, là quán cơm 0 đồng chia sẻ gánh nặng với những mảnh đời khó khăn, là chuyến xe tình nghĩa chở người bệnh đi và về hàng trăm cây số chỉ lấy nụ cười làm quà, là cụ ông quét rác dọn vệ sinh làm đẹp phố phường không đợi xã hội ghi nhận, là anh tài xế trở thành bác sĩ đỡ đẻ bất đắc dĩ giữa đường, là lượm được của rơi tìm trả cho khổ chủ không thiếu một xu, là nhịn ăn nhịn mặc nuôi heo đất ủng hộ đồng bào thiên tai lũ lụt…
Mỗi người có một câu chuyện riêng cho mình khi mưu sinh ở Sài Gòn, căn cơ là làm sao để sống thiện lương, mỗi khi bước vào giấc ngủ không thấy cắn rứt lương tâm.
Cuối tuần tôi thích nhất được rong ruổi trên xe máy đi ăn những món mình thích, đi dạo những nơi mình ưng bụng và đi cảm nhận hơi thở đất Sài thành. Đôi khi nhìn trời lác đác giọt mưa thấy Sài Gòn đẹp lạ, nhìn phố xá co mình trong những khoảng riêng thấy, rồi xích lại gần nhau để nghe những câu chuyện của những phận đời mưu sinh là sự đồng điệu, là niềm tin ngày mai sẽ luôn là ngày tươi sáng để sống và chờ đợi!
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.