
Nhớ tiếng rao ngọt bùi “ai đậu hũ“
Có những tiếng rao đôi lúc bất chợt len lỏi đến bên ta làm sống lại những ký ức của đời người.
Lấy chồng miền Trung, chẳng mấy khi nghe được lời ngon ngọt đâu nhưng lạ, lại không giận được mấy hồi nên thương 6 năm, lấy 5 năm mà chừ vẫn chưa thấy chán đó chăng...
Mẹ làm dâu miền Nam ngót nghét 24 năm, xa xứ đến hơn nửa cuộc đời. Năm 19 tuổi, gia đình ngoại khó khăn nên mẹ vào Nam, thân con gái một mình vào Nam lập nghiệp.
Bạn có hôm gửi cho tôi tấm ảnh quán bánh flan (đúng ra là “kem flan” như cách gọi của người Phan Thiết) xưa học cấp 3 hai đứa thỉnh thoảng có tiền mới dám vào ăn, nay đã bị bức tường gạch như một đường ranh giới thẳng tắp ngăn giữa, biến thành hai quán kế nhau, một quán treo biển Mộng Cầm, quán kia là Mộng Cầm Xưa, quán nào cũng hẹp, cũng mới, và cũng xấu hơn nhiều so với quán cũ.
Những đốm lửa lập lòe trong bếp, tiếng củi khô cháy đượm, tôi ti hí mắt nhìn ra, mạ đang nhóm bếp nấu nước sôi trước khi mặt trời lên…
Không đủ cao để gọi là cao nguyên, nhưng đó chắc hẳn là một bình nguyên rực rỡ nhất trong ký ức của những đứa con vùng đất đặc biệt này!
Đã trắng tay trong ngôi nhà của chính mình vì mưa lũ, đã không còn gì để mất mà vẫn còn những người bà và con chó nhỏ ở miền Trung chênh vênh trên cái chòi dưới chân là nước lũ…
Ai đã từng đặt chân đến miền Trung quê tôi vào những ngày tháng mười mới hiểu vì sao có câu ca “Tháng mười chưa cười đã tối”. Mâm cơm có chén mắm ruốc ở giữa làm cho bữa ăn mùa đông thêm đậm đà.
Tôi được sinh ra từ gò cát biển, những dải cát trắng mênh mông bất tận chảy dọc vùng duyên hải miền Trung…
Con trai miền Trung hay người miền Trung luôn có những nét rất riêng, không lẫn vào đâu được, giống như chất giọng “dễ cưng” độc quyền của miệt miền Trung vậy đó.
Hồi còn chưa ra Đà Nẵng, tôi được nghe người ta nhắc nhiều đến cái danh xưng thành phố đáng sống. Bạn bè cũng lôi kéo tới lui bảo ra đi, ra là mi mê rồi mi không thèm đi nữa đấy.
Núi non hùng vĩ bao phủ bởi màu xanh cây lá khi đất trời sang thu. Những thân cau gầy vươn cao như muốn ôm lấy mây ngàn. Tình người miền sơn cước níu chân lữ khách, quyến luyến phút chia ly...