

Dưới chân chung cư 100 đường Hùng Vương có một xe bán khoai lang chiên. Chị bán khoai lang chiên dễ thương, dáng mi nhon, bị câm điếc. Chị cứ ú ớ nhưng có vẻ như là người thích giao tiếp.
Tôi có dịp nhìn lại Thủ Đức, trên đường đi thăm một người đồng nghiệp cũ, cũng là thầy giáo cũ của tôi trở về,;Thủ Đức sau cơn mưa, đường phố sũng nước và lạnh...
Tối, nhắn với anh bạn: “Em sẽ rời Sài Gòn!”, anh bảo: “Tụi mình lần lượt bỏ Sài Gòn nhỉ?”. “Dạ, hít bụi mệt quá rồi anh. Em chẳng tiếc gì ngoài bạn bè”. “Anh còn tiếc mấy quán cà phê và nhà sách nữa”.
Dường như, trên bất cứ con đường nào của Sài Gòn này, bạn cũng có thể dễ dàng tìm thấy một xe hủ tiếu gõ nằm ở một góc khuất nào đó trên vỉa hè.
Thành phố à, mình yêu cậu.
Yêu bao lâu?
Một đời, một kiếp, yêu dấu ạ.
TP.HCM đã và đang hình thành những khu dân cư, khu đô thị vệ tinh rất đẹp, hiện đại và có những con đường đẹp. Nhưng trong tôi đường Trương Định nối Quận 1 và Quận 3 vẫn là con đường đẹp nhất thành phố này.
Trong tiết dạy kỹ năng sống khép lại năm 2019, tôi truyền tải cho học sinh khối 11 về giá trị cuộc sống.
Tôi sinh ra ở miền Bắc nên cứ mỗi độ đông về là nhớ cái rét cắt da, cắt thịt da diết. Từ ngày vô Sài Gòn đi học rồi đi làm, cứ vài năm tôi lại mới được về Bắc, được về với mùa đông.
Sài Gòn đi không nỡ, ở không ưa. Bởi có lúc, nó nắng chói chang như thiêu đốt, nhưng cũng có lúc lại khiến người ta cảm thấy bực vì ngày nào cũng ướt át những cơn mưa.
Có dịp ghé qua trường cũ, đi ngang con đường Trần Nhân Tôn tôi bắt gặp hình ảnh một cậu nhóc chừng mười tuổi đang đọc ngấu nghiến quyển truyện Conan trong một quầy sách cũ.
Lần đầu tiên đặt chân đến Sài Gòn là lúc tôi khăn gói đi thi Đại học. Ngày ấy, không một ai thân thích hay người quen trong đây, tôi lo lắng không biết sẽ trọ ở đâu trong thời gian thi cử.
Thời gian qua nhanh quá, mới đây mà tôi đã xa nơi chôn nhau cắt rốn và gắn bó với Sài Gòn của mình 58 năm.
Đâu đó có người nói rằng, ở Sài Gòn, nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà. Bất kể Sài Gòn bao dung yêu thương người tứ xứ thế nào, họ vẫn luôn đau đáu trông ngóng về quê hương.
Ký túc xá Minh Trí là ngôi nhà chung của nữ sinh viên ba trường: Kinh tế, Sư phạm và Dược. Tôi ở lầu một với các bạn cùng trường Kinh tế từ khi vào học năm thứ nhất cho đến khi Ký túc xá đóng cửa.
Tôi rất thích món ăn kiểu Sài Gòn và vị ngọt của đường trong các món ăn ấy. Chính vì thế, trong hơn hai mươi năm gắn bó với Sài Gòn, mỗi bữa ăn của tôi đều có vị ngọt của đường.
Có những lúc bất chợt tôi bỗng nhớ vu vơ những kỷ niệm, những người tôi gặp ở Sài Gòn. Có người tôi nhớ tên, không nhớ tên. Nhưng khoảnh khắc tôi gặp họ, kỷ niệm về họ thì còn mãi.